← Quay lại trang sách

Chương 1198 Bại lộ

“Năng lực như vậy hẳn là ma vật truyền kỳ năm sao đỉnh cấp nhất đi, chẳng lẽ thật sự là kẻ Tạo Mộng?” Đỗ Địch An lẩm bẩm một tiếng, nghĩ đến lời của Borrow, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập khát vọng. Nếu như hắn cũng có thể đạt được năng lực như vậy thì chẳng phải cũng có thể lật xem ký ức của Helisha sao? Trong ký ức của nàng, gặp được nàng, lắng nghe giọng nói ngọt ngào và nụ cười đáng yêu của nàng...

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh, trước mắt quan trọng nhất vẫn là trốn thoát khỏi nơi này.

Chỉ là, nên làm cách nào để thoát thân?

Nghĩ đến sự kiên cố như lồng sắt của căn cứ dưới lòng đất này, nghĩ đến thực lực của Borrow, lại nghĩ đến trạng thái của bản thân thì hắn chìm vào im lặng.

“Thế giới ba trăm năm trước, thật sự sạch sẽ và xinh đẹp giống như lời ngâm của các nhà thơ sao?” Khi Đỗ Địch An đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói của Zachit truyền đến, mang theo một vài phần ước ao và tò mò.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua hắn một cái: “Ngươi còn có tâm trạng suy nghĩ những thứ này?”

“Dù sao cũng như vậy, còn có thể như thế nào đây?” Zachit tự cười nhạo bản thân.

Đỗ Địch An im lặng.

Zachit liếc nhìn Đỗ Địch An rồi đột nhiên nói: “Ngươi nói xem, nếu thí nghiệm của hắn thành công trên cơ thể của ngươi, thì khi đó ngươi chắc sẽ mạnh hơn hắn đi, có phải chúng ta sẽ có cơ hội hay không...”

Đỗ Địch An lắc đầu: “Nếu thí nghiệm đã đến bước đó thì chắc chắn hắn phải có cách khống chế ta. Hắn không ngu ngốc đến mức tạo ra một con quái vật mà chính hắn cũng không thể khống chế được. Đây là sai lầm của những nhà giả kim cấp thấp mới phạm phải mà thôi.”

Đôi mắt Zachit ảm đạm, cười khổ nói: “Cái này cũng đúng.”

Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, cảm giác đau đớn ở bụng càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa cảm giác tê dại kia giống như dồn lại một chỗ, giống như một con côn trùng dài mọc đầy chân và bò khắp nơi bên trong cơ thể, bất cứ nơi nào nó bò qua đều có cảm giác như bị kim châm, cảm giác này vẫn lan tràn đến cổ, ngay khi Đỗ Địch An nhịn không được giơ tay bóp về phía cổ, bỗng nhiên cảm giác kim châm nhanh chóng lui về phía bụng.

Đỗ Địch An nhất thời nghĩ đến vòng Urani trên cổ, tâm trạng có chút phức tạp, không ngờ thứ này thật sự có thể ngăn cản sự ăn mòn của Hoang Thần.

Két!

Lúc này, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị đẩy ra mà không hề báo trước.

Đỗ Địch An nhìn thấy bóng dáng của Borrow xuất hiện ở cửa, có ba bóng người đứng sau lưng hắn, tất cả đều có khuôn mặt giống hệt nhau “Dana”, nhưng cách ăn mặc lại khác, và Dana mặc áo choàng đỏ rực trước đó cũng nằm trong ba người họ. Một Dana khác là Dana váy trắng từng đưa thức ăn cho bọn họ, còn có một người là Dana mặc quần áo da thú thô ráp, da thịt hơi khô khốc và dường như thường xuyên làm công việc chân tay nặng nề.

Vẻ mặt của Borrow trông rất u ám, điều này khiến trái tim Đỗ Địch An nhảy dựng lên, chẳng lẽ thí nghiệm trên người mình đã xảy ra vấn đề sao?

Khi toàn thân hắn không kìm được căng thẳng thì Borrow đi tới và ra hiện cho Dana váy trắng bên cạnh.

Dana váy trắng khẽ gật đầu, tiến lên đỡ Đỗ Địch An dậy, nói: “Đi theo ta.”

“Làm sao?” Đỗ Địch An không khỏi hỏi.

Dana váy trắng lườm hắn một cái rồi nói: “Còn hỏi nữa, đều trách mấy tên ngu ngốc các ngươi mới khiến bọn ta bại lộ!”

“Bại lộ?” Đỗ Địch An ngẩn ra, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của mấy người này thì cũng không dám biểu lộ quá mức vui mừng, nghi ngờ nói: “Sao lại bại lộ? Bọn ta cũng không hề đưa tin cho Tường Chiến Thần, bọn ta đều là đào binh, nếu không tin ngươi

hỏi nàng.” Nàng ở đây đương nhiên chỉ Dana áo choàng đỏ kia.

“Đương nhiên ta biết các ngươi là đào binh, ngu ngốc!” Dana váy trắng chán ghét nói: “Bên trên bộ chiến giáp màTường Chiến Thần phân phát cho các ngươi có thiết bị định vị và một camera ghi hình truyền tin nhỏ bằng lỗ kim, nhất cử nhất động của các ngươi, tất cả đều ở trong hệ thống quân bộ, nói trắng ra, bọn họ đã sớm suy nghĩ đến khả năng sẽ có đào binh, sở dĩ không đuổi giết các ngươi, chỉ là xem những tên đào binh tự cho là đúng như các ngươi thành quân dò đường cho bọn họ, chuyện này còn dễ dàng hơn nhiều so với huấn luyện tử sĩ.”

Đỗ Địch An sững sờ.

Có giám sát bên trên chiến giáp sao?

Bọn họ đã bị theo dõi âm thầm từ lâu?

Trong lòng hắn chợt nổi lên một trận ớn lạnh, thực sự quá mức, đây có tính là đang lợi dụng phế vật hay không?

“Đừng thần ra, đứng lên.” Dana váy trắng kéo Đỗ Địch An đang toàn thân nhũn ra.

Truy rằng Đỗ Địch An đã khôi phục tri giác, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn không có sức lực, chỉ có thể giống như một bãi bùn nhão mềm nhũn dán lên người Dana váy trắng. Điều này khiến nàng ta càng lộ ra vẻ chán ghét, nhưng lại không thể đẩy hắn ra, dường như sợ làm tổn thương hắn, phá hủy vật thí nghiệm mà Borrow coi trọng nhất.

“Vậy làm sao ngươi biết được?” Đỗ Địch An bị nàng kéo đi về phía bên kia phòng thí nghiệm, suy nghĩ vẫn dừng lại ở chuyện bại lộ, vẫn không kìm lòng được mà buộc miệng hỏi.

Dana váy trắng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đương nhiên là dựa vào cơ trí thông minh của ta mà phát giác bí mật trên chiến giáp, may mắn ta phát hiện sớm, bằng không một ngày nào đó địch nhân sẽ âm thầm tiến vào mà chúng ta không hề hay biết.”