Chương 1200 Đại lục phía Đông (2)
Hắn hơi nắm chặt tay, hận không thể dùng một quyền đập nát khoang kim loại này, lao ra giết sạch toàn bộ bọn họ, nhưng thân thể mệt mỏi khiến hắn không thể phẫn nộ hay tràn đầy sát ý, mà lại chỉ có thể chịu đựng nằm ở nơi này.
Sau khi hít sâu vài hơi, Đỗ Địch An dần dần bình tĩnh lại, trằn trọc chuyển tư thế, tiếp tục dán lỗ tai vào khoang kim loại lắng nghe.
Khoang kim loại bị di chuyển, trong lúc lay động, Đỗ Địch An cảm giác khoang kim loại giống như đang lên cầu thang, từng trận xóc nảy, qua không bao lâu, khoang kim loại lại vững vàng thả xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn cố gắng áp tai lắng nghe, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Cũng không biết qua bao lâu, mới lần nữa nghe được tiếng va chạm, cùng với tiếng nói chuyện mơ hồ, nghe không rõ.
Tiếng va chạm xung quanh khi có khi không, đại khái khoảng hơn một giờ, Đỗ Địch An bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất nhẹ nhàng rung động, run lên, giống như mặt đất đang xóc nảy, sau đó hắn nghe được mặt đất bên ngoài truyền đến tiếng “rắc rắc” trầm trọng thông qua khoang kim loại, giống như là cự thú giẫm đạp.
Không bao lâu sau, tiếng rắc rắc dừng lại, Đỗ Địch An cảm giác khoang kim loại bị nâng lên, sau khi lay động một chút, lại dừng lại, giống như được đặt ở trên một thứ gì đó.
Lại là một lần chờ đợi dài đằng đằng, trong thoáng chốc Đỗ Địch An bỗng nhiên cảm nhận được khoang kim loại đang lay động rất nhỏ, bên tai lại không nghe được cái gì, nhưng hắn cảm giác được thân thể trong nháy mắt không trọng lượng, cả người như đang bay.
Bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng Đỗ Địch An thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng gầm thét, trầm thấp hùng hồn, tuyệt đối không phải là tiếng mà dây thanh của nhân loại có thể tạo ra.
Đỗ Địch An chăm chú lắng nghe, nhưng hiệu quả cách âm của khoang kim loại rất cao, cho dù lỗ tai áp lên trên, cũng chỉ có thể nghe thấy một ít âm thanh tương đối vang dội. Khi một tiếng thú rống từ khoảng cách tương đối xa phía dưới thân thể truyền đến, kết hợp với cảm giác xóc nảy của khoang kim loại, Đỗ Địch An đại khái đoán ra tình huống bên ngoài, cuộc di chuyển dường như đã bắt đầu, đi theo lộ tuyến trên không.
“Không biết người truy kích có thể tìm được dấu vết hắn lưu lại hay không, lúc trước không nghe thấy tiếng nổ, căn cứ ngầm hẳn là còn chưa bị phá hủy...” Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lóe lên, trong lòng lại không hề vui vẻ, lấy sự cẩn thận của Borrow, khả năng lưu lại căn cứ ngầm cực thấp, cho dù di dời căn cứ trống rỗng, cũng sẽ bị tìm ra dấu vết. Nếu là hắn thì chắc sẽ chôn mánh khóe trong căn cứ, để cho người truy kích và căn cứ ngầm cùng biến mất.
Trong thời gian tiếp theo, bên ngoài rơi vào sự im lặng lâu dài, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gầm rú và xóc nảy khiến Đỗ Địch An cảm thấy mình đang di chuyển, thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Dần dần, Đỗ Địch An cảm thấy đói.
Dường như đã qua bốn năm tiếng đồng hồ.
Hắn có một tâm trạng phức tạp, đôi khi oán hận, đôi khi thất vọng, có thời gian chờ đợi. Hắn oán hận Dana váy trắng nhanh như vậy đã phá giải ra bí mật chiến giáp, thất vọng những người truy kích nhiều ngày như vậy không ngờ cũng không tìm tới, chờ đợi cường giả có sức mạnh ngang Borrow tới, như vậy hắn mới có ngư ông đắc lợi, thừa dịp loạn mà chạy trốn.
Dưới đủ loại suy nghĩ xen lẫn trong đầu, tâm trạng của hắn càng ngày càng phiền muộn, bởi vì hắn biết chỉ có người thất bại mới có thể có những suy nghĩ loạn thất bát tao này trong đầu, chỉ có bị ép đến đường cùng không có cách, bó tay vô sách, mới có thể đổ hết thất bại lên đầu người khác, phó thác hết việc cứu thoát ở trên người người khác.
Khi Đỗ Địch An suy nghĩ lung tung, khoang kim loại bỗng nhiên một trận lơ lững, như thể nó đang rơi xuống với tốc độ cực lớn.
Suy nghĩ của Đỗ Địch An lập tức tiêu tán, trong lòng chấn động, nắm chặt vật liệu bọt biển trong khoang kim loại, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn, chẳng lẽ những người kia đuổi theo tới đây??
Đùng!
Đột nhiên một trận chấn động dữ dội vang lên.
Thân thể của Đỗ Địch An xóc nảy theo khoang kim loại, đầu đụng vào miếng bọt biển trong khoang, lực đàn hồi quá mạnh, suýt nữa vặn vẹo cổ. Hắn hơi lắc đầu và cổ một chút, lập tức áp lỗ tai lên khoang kim loại để lắng nghe.
Cạch!
Cánh cửa khoang kim loại đột nhiên mở ra.
Ánh sáng chiếu vào, Dana áo trắng đứng bên cạnh khoang kim loại nhìn Đỗ Địch An từ trên cao xuống, mà Đỗ Địch An vẫn đang duy trì tư thế lắng nghe bên ngoài, nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua bên ngoài cửa khoang, nhất thời nhìn thấy một cái cổ màu nâu xanh, giống như hươu cao cổ duỗi ra, nhưng cổ còn dài hơn cổ hươu cao cổ.
Đỗ Địch An lập tức ngồi dậy, nhân cơ hội nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh bên ngoài.
Ngoại trừ quái vật cổ màu nâu xanh này ra, xung quanh là một khu rừng rậm rạp.
Quả nhiên, nơi này đã không còn là căn cứ ngầm nữa.
Dana váy trắng nhìn thấy bộ dáng Đỗ Địch An vội vàng đánh giá, trên mặt càng thêm chán ghét, đá khoang kim loại một cái rồi nói: “Có cái gì đẹp mắt, còn không phải là bởi vì các ngươi, hại bọn ta phải tiếp tục lang thang.”