Chương 1201 Hỏa Điểu
Đỗ Địch An không quan tâm đến nàng, sau khi nhìn thấy xung quanh hoang vu và môi trường rừng thưa thớt, hắn lập tức đi tìm bóng dáng của Helisha.
Chỉ thấy khoang kim loại hắn ngồi bị trói vào lưng cự thú cổ màu nâu xanh kia, hình thể của cự thú này vô cùng lớn, chỉ riêng cổ nhìn qua “mảnh khảnh” đã có đường kính chừng một thước, lưng rộng, chất đầy các loại dụng cụ trong phòng thí nghiệm, mà những dụng cụ này đại đa số mặt ngoài đều được bao bọc để phòng ngừa đụng hỏng.
Trên đôi cánh ở hai bên lưng cự thú, Đỗ Địch An nhìn thấy Dana áo choàng đỏ đang ngồi canh chừng cùng với một Dana mặc đồ da thú khác, về phần Dana ban đầu bị hắn bắt tra tấn, thì đang ngâm trong một cái đồ có kết cấu thủy tinh, thân thể vẫn là nửa đoạn không trọn vẹn, nhưng dưới thắt lưng lại đã sinh trưởng rất nhiều, mơ hồ có hình thức ban đầu của đùi xuất hiện.
Rất nhanh, Đỗ Địch An tìm được bóng dáng của Helisha trong một đống dụng cụ linh tinh.
Thân thể nàng bị dây thừng trói lại, quấn quanh một cỗ dụng cụ nặng hơn, vẫn đứng thẳng như lúc chia tay, không nhúc nhích, mặt không biểu cảm gì
Thấy thân thể nàng không sao, Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, xem ra Borrow vẫn giữ lời hứa.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một trận tiếng gầm nhẹ.
Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, đã thấy trong rừng thưa thớt cách đó mấy chục thước, còn có một con cự thú, giống như sư tử đực, trên lưng cánh trắng như tuyết, nhưng ở bụng nó, lại có đôi chân dài nhiều khớp uốn cong như nhện.
Lúc này trong miệng cự thú đang nhai nuốt cái gì đó, thỉnh thoảng có máu tươi chảy ra từ trong kẽ răng.
Trên lưng cự thú này, cũng mang theo vô số dụng cụ, có người dùng da thú bao bọc, nhìn không ra bên trong là vật gì.
“Không ngờ ở trong căn cứ ngầm còn cất giấu hung thú như vậy, hơn nữa đều được thuần hóa...” Đỗ Địch An âm thầm nghĩ.
“Này!” Đúng lúc này, Dana áo trắng ném một vật về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An giơ tay lên đỡ lấy, là một miếng thịt được gói kín sau khi chiên.
“Ăn nhanh một chút, đợi lát nữa các đại gia hỏa ăn xong sẽ tiếp tục chạy đi.” Dana váy trắng trợn trắng mắt, không kiên nhẫn nói.
Không cần nàng nói, Đỗ Địch An cũng biết bổ sung thức ăn cho cơ thể mình, vừa ăn vừa hỏi: “Chúng ta đang đi đâu, lang thang khắp nơi không mục đích sao?”
“Ngươi quản à?” Dana váy trắng hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Địch An cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Nếu cứ lang thang như vậy, không có chỗ ở ổn định thì thí nghiệm này cũng không cách nào tiếp tục được. Nếu không theo ta hay là vụng trộm trở về bên trong Tường Chiến Thần, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh, chờ thí nghiệm hoàn thành, trực tiếp giết đến Đế quốc, chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Ngu ngốc!” Dana váy trắng vẻ mặt khinh thường: “Ngươi cho rằng Tường Chiến Thần dễ vượt qua như vậy sao? Nếu như chỉ là mấy người bọn ta, đương nhiên có thể lẻn về, nhưng cộng thêm ngươi và mấy thứ này, mục tiêu lớn như vậy, làm sao có thể lén lút trở về. Ngươi cho rằng chiến sĩ trên Tường Chiến Thần đều là phế vật nhu nhược vô năng như ngươi sao?”
Đỗ Địch An ăn thịt trong tay, thản nhiên nói: “Nếu ta không chạy trốn, thì làm sao cha của ngươi có thể gặp được ta, nếu không gặp ta lấy cái gì làm thí nghiệm?”
Dana váy trắng hừ một tiếng, nói: “Ngươi cũng chỉ có chút giá trị này.”
“Cũng vậy.” Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.
Dana váy trắng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Muốn ăn đòn đúng không?”
Đỗ Địch An nhìn bàn tay nàng giơ lên, ánh mắt hơi lạnh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, quay đầu lại, không nói chuyện với nàng nữa.
“Sắp xong rồi, chuẩn bị lên đường đi.” Lúc này, Borrow ngồi trên đầu cự thú cổ màu nâu xanh truyền đến lời nói, hắn không quay đầu lại, chỉ nhìn về phương xa, nói: “Nắm chặt thời gian, tranh thủ đến đại lục phía Đông trong tối nay. “
“Vâng, cha.” Dana váy trắng cung kính nói, lập tức bàn tay nhỏ bé kéo lên đóng cửa khoang kim loại của Đỗ Địch An lại, nắp suýt nữa đụng vào đầu Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thuận thế nằm vào, trong lòng lại quanh quẩn lời nói của Borrow, có chút kinh ngạc, đại lục phía Đông?
Grao!
Lúc tiếng gầm của con cự thú vang lên cũng là lúc nó cất cánh.
Đỗ Địch An nằm trong khoang kim loại, dòng suy nghĩ của hắn nổi lên như thủy triều vậy, một câu “đại lục phía Đông” của Borrow thôi cũng đủ để hắn suy nghĩ linh tinh cả.
Không lâu sau, Đỗ Địch An tự dưng nghe thấy những tiếng gầm từ xa truyền đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ rệt, động tĩnh rất lớn. Cho dù là cách cả khoang kim loại mà vẫn cảm nhận được sự ồn ào của tiếng kêu đó, dường như có hàng ngàn hàng vạn con chim muông đang đến vậy.
Đỗ Địch An thấy hoang mang, khoang kim loại đột nhiên lắc lư rồi bị nghiêng hẳn sang một bên, hình như con Cự Thú cổ dài màu nâu xanh này đang rẽ ngang với một tốc độ cực nhanh.
Bị tấn công rồi sao?
Đỗ Địch An vừa thấy bất ngờ vừa thấy mừng, hắn cố lắng tai nghe một lát nhưng không nghe thấy tiếng người. Đỗ Địch An thấy hơi thắc mắc, lẽ nào không phải kẻ tấn công sao>
Ngay sau đó, hắn tự dưng nhớ đến Lôi Điểu trên bầu trời của Đế quốc Thần La. Mà còn Cự Thú màu nâu xanh này cũng là loài bay trên không trung. Lẽ nào, đây là đàn chim bay kiểu như Lôi Điểu sao, chúng đang nghỉ ngơi trên những đám mây?