← Quay lại trang sách

Chương 1226 Hai mươi bảy giây (2)

Khi hai người đang tăng tốc, nguồn nhiệt màu đỏ tươi phía trên mây mù phía trước dường như chú ý đến bọn họ, ngay lập tức lao về phía bọn họ, giống như cả một mảnh mây cháy rực.

Hai phút sau, hình dáng nguồn nhiệt màu đỏ tươi xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Địch An, rõ ràng là từng con từng con quái điểu to lớn với bộ lông màu tím đậm, trên đỉnh đầu lại có sừng cong, dưới cánh còn kèm theo móng vuốt sắc bén, như thể móng vuốt sắc bén này là cánh tay, đôi cánh chỉ là áo choàng gắn trên móng vuốt sắc bén.

“Xông lên!” Ánh mắt Dana như điện, toàn thân xuất hiện tầng chất sừng màu đen, cơ thể cũng tiến vào trạng thái nửa Ma Hóa, tứ chi không có biến hình, chỉ là bộ phận ngoài da ma hóa.

Hu!

Hu!

Tiếng chim hót chơi ta vang lên, líu ra líu ríu, vô cùng sắc bén.

Đỗ Địch An nhìn thấy trên người những con chim với bộ lông màu tím đậm này đập ra điện quang bùm bùm, thì biết chắc chắn là Lôi Điểu, hắn hít một hơi thật sâu, học theo dáng vẻ của Dana, lớp da trên cơ thể cũng tiến vào ma hóa, xuất hiện một tầng giáp xác mà đen.

Vèo!

Cơ thể Dana vẽ ra một đường cong, lao xuống phía dưới.

Hai phút bay hết tốc lực trước đó, bọn họ đã rời khỏi bầu trời phía trên Tường Chiến Thần, bay với tốc độ xấp xỉ mười kilomet mỗi phút, bay hai mươi kilomet trong hai phút, ngay cả khi hạ cánh ở đây, với thân thủ của bọn họ, cũng có thể trốn thoát trước khi linh do thám ẩn sau Tường Chiến Thần đuổi kịp.

Chỉ là…

Hu!

Đàn Lôi Điểu tiếp cận trong nháy mắt, tốc độ nhanh kinh ngạc, không thua gì Dana, đặc biệt là từ trên lao xuống, trên người tất cả Lôi Điểu đập ra điện quang, giống như một mảnh thiên khiển bổ xuống sấm chớp.

Ầm ầm!

Một tia sấm chớp lập lòe, đánh về phía trước mặt Dana, tốc độ sấm sét nhanh làm Dana hoàn toàn không kịp phản ứng, tức khắc bị điện giật cơ thể một trận, suýt nữa ngã xuống.

Đỗ Địch An nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức bảo Helisha thu hồi Ma Thân, đồng thời bản thân cũng thu lại đôi cánh tách ra từ khe hở ở phía sau lưng chiến giáp, mặc cho cơ thể lượn trên không và rơi xuống.

Mặc dù điện y cách điện dẫn điện trong chiến giáp có thể bảo vệ bọn họ, nhưng ma hóa ra đôi cánh đủ để trở thành mục tiêu truyền điện, đây là vấn đề bọn họ không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dựa vào vận may, gia tăng quả cầu điện để chống đỡ khoảng thời gian rơi tự do này.

Một khi đến mặt đất, thì bọn họ an toàn rồi.

Chỉ là, từ độ cao sáu ngàn mét rơi xuống, cần bao lâu?

Đỗ Địch An và Dana đã tính toán trước, dựa vào tốc độ rơi xuống của người bình thường, nếu tư thế thẳng đứng, có lẽ cần khoảng từ 50 đến 70 giây. Mà rõ ràng tốc độ rơi xuống của bọn họ nhanh hơn so với cái này, thứ nhất là cơ thể dày và nặng, thứ hai là trong túi hành lý trên lưng lắp vào tấm chì tăng trọng lượng, theo tính toán của hai người, bọn họ rơi tự do, chỉ cần khoảng 20 giây.

Hai mươi gây, vô cùng ngắn.

Nhưng vào lúc này, sự sống và cái chết đã quá xa vời với bọn họ.

Vèo!

Không đến ba giây, đàn Lôi Điểu lại lần nữa áp sát, cách nhau không quá ngàn mét.

Tê tê!

Một vùng điện quang bùm bùm lập lòe đến hoa cả mắt từ trên người Lôi Điểu phóng ra, đánh trúng trên người Đỗ Địch An và Dana, điện quang lập lòe, chiếu sáng cả bầu trời.

Mặc dù vũ trang tận răng, cơ thể được quấn chặt trong điện y, nhưng khi hàng chục tia sét đánh trúng, vẫn cảm thấy toàn thân có cảm giác tê dại, giống như có một luồng điện yếu ớt chạy ra từ trong cơ thể.

Dòng điện oanh kích nổ tung trên bề mặt chiến giáp, đẩy cơ thể hai người rơi xuống phía dưới càng nhanh hơn.

Đỗ Địch An lại không quan tâm đến tốc độ tăng giảm, thông qua cảm ứng của thí nghiệm trước, hắn biết tám bình ắc quy trên điện y đã gần bão hòa, mà đây chỉ mới là đợt công kích đầu tiên.

Hơn nữa không phải tất cả Lôi Điểu phát động cùng một lúc.

Trong con ngươi Đỗ Địch An hiện ra vầng ánh sáng màu vàng, cơ thể của tất cả Lôi Điểu trong tầm mắt bị nhìn xuyên qua, có thể nhìn thays máu chảy cùng với bộ xương trong cơ thể bọn chúng. Rất nhanh, hắn nhìn thấy trong mỗi mạch máu trong cơ thể những Lôi Điểu này lại có luồng điện chuyển động, luồng điện này là màu trắng, mỏng như sợi tóc, số lượng nhiều đến dọa người, khi tụ lại trên bề mặt cơ thể thì lập tức bắn ra một tia sấm sét đánh tới.

Quá nhanh, Đỗ Địch An haonf toàn không có cách nào tránh được, thậm chí không giơ tay chống đỡ được.

Hắn bị đánh trúng lần nữa, cảm giác tê dại trong cơ thể càng mạnh hơn, thậm chí có cảm giác như bị điện giật nhẹ.

Bình ắc quy đã bão hòa rồi!

Vèo!

Lúc này, tốc độ tay của Dana phía trước rất nhanh, chẳng biết lúc nào từ trong túi hành lý lấy ra hai quả cầu điện, ném sang bên phải. Tốc độ ném quả cầu điện rất nhanh, trong nháy mắt bay ra ngàn mét, ầm ầm nổ tung ra một đoan điện quang chơi mắt.

Điện quang lúc này nóng rực, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của đàn Lôi Điểu.

Lôi Điểu đến gần phương hướng quả cầu điện lập tức tách khỏi đội hình, bay vút về hướng quả cầu điện.

Dòng điện hỗn loạn phóng ra từ trong quả cầu điện đánh trúng những con Lôi Điểu đến gần, bọn chúng phát ra từng trận âm thanh vui mừng, như thể tắm trong sấm sét.

Chẳng mấy chốc, một đầu Lôi Điểu khá lớn và tốc độ nhanh nhất trong đó giành bay đến trước quả cầu điện, kêu lên một tiếng, há miệng ngậm quả cầu điện, cuối cùng nuốt một phát.

Vèo!

Lúc này, Dana lại ném thêm một quả cầu điện về phía khác, rất nhanh lại phân tán không ít Lôi Điểu bên cạnh lao vào tranh đoạt.

Số lượng của đàn Lôi Điểu này có lẽ có hơn ngàn con, lúc này phân tán một ha trăm con, vẫn có một vùng đen kịt như cũ, tiếp tục truy kích Dana.