Chương 1236 Không ai ngăn được (3)
Đạn này còn nhanh hơn so với đạn súng trường, nhanh gấp năm lần tốc độ của âm thanh.
Dana khẽ nghiêng đầu, đạn xẹt qua cổ, chệch một milimet.
Nàng như vậy không phải là mạo hiểm, mà là không cần thiết phải cố ý tránh quá xa.
Thân ảnh của nàng như ảo ảnh Hồ Điệp, bồng bềnh chuyển động, không trung dường như xuất hiện tới tám hay chín Dana đang nhanh chóng tới gần Tường Lớn. Đạn bay xẹt qua như sao băng mà không một phát nào trúng mục tiêu.
Khi Dana tiến tới gần, chiến sĩ canh gác nhanh chóng bỏ súng đi, rút chiến đao ra vọt lên.
Phụt!
Toàn thân Dana rực lên ngọn lửa, nhanh chóng khuếch tán giống như một vòng lửa, tốc độ cực nhanh.
Chiến sĩ xung quanh vừa mới gia nhập ma thân đã bị vòng lửa quét trúng, thân thể lập tức bị chém đứt, máu thịt trên miệng vết thương bị ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng bay tới, nhìn vào những chiến sĩ nằm chết trên mặt đất, từ vết khắc trên khôi giáp nhìn ra, là Dực Tộc của gia tộc thú ma.
“Súng này...” Đỗ Địch An nhặt lên một cây súng, phát hiện cấu tạo súng này tiên tiến hơn nhiều so với Hỏa Thương đơn giản lúc trước hắn chế tạo ra ở trong Tường, tốt hơn cả mấy súng thời xưa.
Dana tiếp tục bay về phía trước, không để ý tới mười mấy người bị chém chết kia.
Sau khi vào trong tường, bay một lúc thì Đỗ Địch An nhìn thấy khu ngoài Tường, vẫn không có gì thay đổi so với lúc hắn rời đi, Tường Than Thở vẫn vững vàng ngăn giữa trong và ngoài Tường, cũng phân cách địa vị và sang giàu.
Dana nhẹ nhàng bay đi, lướt qua khu ngoại bích và vách tường thán tức.
Chiến sĩ canh giác trên Tường Than Thở nhìn thấy hai ngươi vọt qua từ trên không trung, lập tức phát tín hiệu, nhưng thấy hai người không có phản ứng gì thì rất nhanh lại phát ra một hồi tín hiệu khác dài hơn trước.
Sau khi vào trong Tường, Dana bay đến một khu vực ngoại ô hẻo lánh, nơi này có một thác nước, xung quanh không có thôn trấn, tất cả đều là đồng bằng ít cỏ dại, không thích hợp cho ma vật trú ẩn, cũng không có nhiều con mồi nhỏ.
Dana bay vào bên trong thác nước, không bao lâu sau lại bay ra, trong tay giơ lên một cái rương nhỏ làm bằng đồng.
Đỗ Địch An hơi biến sắc, im lặng không nói.
Dana mở rương ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ kích thước gần giống với hộp đựng nhẫn, phía trên có mật mã.
Sau khi nàng giải quyết mật mã, hộp nhỏ đã được mở ra, bên trong là một con chip.
“Chỗ giấu không tệ nha.” Dana tán dương một câu.
Đỗ Địch An khẽ nhếch khóe miệng, không nói gì.
“Đi thôi, đi tìm Vương cung xem thử xem.” Dana khẽ mỉm cười, tâm tình rất tốt. Mặc dù nàng biết được chỗ dấy siêu chip từ kí ức của Đỗ Địch An, nhưng đã lâu như vậy rồi ai biết có xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, bị mất mất hay không.
Đỗ Địch An yên lặng đuổi theo.
Chỉ chốc lát sau, hai người bay qua từng tòa thành Bá tước một, đi vào trong Vương thành.
Giờ phút này trên Vương thành lại được vũ trang đầy đủ. Ban ngày khi còn đông người qua lại mà cửa thành thì đóng chặt, ngay cả cầu treo cũng bị nhấc lên, trong kênh đào bảo vệ thành đầy hình bóng những ma vật khát máu âm thầm vật vờ.
“Xem ra đã chuẩn bị xong để nghênh đón chúng ta rồi.” Dana khẽ cười nói một câu, toàn thân thiêu đốt thành ngọn lửa, trực tiếp bay tới khoảng không trên cửa thành.
Vút!
Lập tức có đạn pháo bắn ra từ bên trong thành.
Không có bất kỳ lời kêu gọi đầu hàng nào, trực tiếp tấn công.
Dana nhìn đạn pháo màu đen bay tới, ánh mắt chợt lóe lên, ngọn lửa trong bàn tay thu liễm, bàn tay trắng nhỏ nhắn vươn ra, đối mặt với đạn pháo khí thế hung mãnh lại bắt được một cách nhẹ nhàng, thân thể đồng thời xoay tròn, lùa đạn pháo quay thành một đường vòng cung, trở tay ném ra ngoài.
Đạn pháo đập trúng lầu thành, ầm ầm nổ tung.
Đỗ Địch An thấy ngón nghề của nàng giờ đây đã xuất thần nhập hóa, trong lòng thở dài.
Hắn theo sau ở phía xa xa, không ra tay, trong lòng chầm chậm suy nghĩ chuyện khác, thời gian của hắn không nhiều nữa rồi, trước lần bị đọc kí ức tiếp theo, hắn bắt buộc phải nghĩ xong...
Dana cũng không có ý để cho Đỗ Địch An ra tay. Đối với nàng mà nói, những công kích này còn nhẹ hơn so với gãi ngứa, tiện tay là có thể hóa giải. Thân thể của nàng không dừng lại vẫn bay về phía trước, đạn pháo dọc đường không ngừng bay tới, còn có cả kẻ khai hoang có năng lực phi hành.
Những người Thách Hoang này vừa bay theo, mới quát hỏi “Người tới là ai”, đã bị ngọn lửa mà Dana bắn ra xuyên thủng thân thể, nhanh chóng rơi xuống.
Trong Vương cung, có hơn mười người mặc trang phục trang sức kì dị đứng dưới đài, từng người toát ra khí tức lớn mạnh, ngẩng đầu nhìn về bóng người trên ghế vua, đó là một thiếu nữ thân hình mảnh mai xinh xắn, mái tóc vàng dài như thác nước, cùng với đôi mắt màu vàng óng xinh đẹp rung động lòng người như nước hồ, tinh khiết không chút tạp chất, lại mang vẻ tôn quý không được đến gần.
Thiếu nữ này đứng ở trước Vương vị, mà ngồi trên Vương vị là một người phụ nữ dáng vẻ lọm khọm, gương mặt phúc hậu hiền từ, trên tay cầm quyền trượng vàng óng, đội vương miện, xinh đẹp khoan thai.
“Trấn thủ tường vừa truyền tin tới, có kẻ xông vào, đã tới bên ngoài Vương thành, các vị, ai nguyện dẫn quân xuất chiến?” Thiếu nữ nhìn chung quanh, trong ánh mắt ung dung chậm rãi, thân hình bé nhỏ không có sợ hãi chút nào.