← Quay lại trang sách

Chương 1238 Sóng Thần quang (2)

Lúc này sau lưng Sensi có một chiếc đuôi ngăm đen, cả người mọc ra nhữg sợi lông tơ, đỉnh đầu có sừng, vóc người vẫn lồi lõm, có thể nhìn ra vùng bụng phẳng và vùng ngực đầy đặn nhô lên, ngón tay có móng dài nắm chặt hai thanh đoản kiếm, vào lúc gần kề sau lưng thiếu nữ toát ra lửa, cơ thể bỗng xoay tròn, đoản kiếm múa ra một lốc xoáy.

Đâm xoắn!

Đây là kĩ thuật đánh nhau sở trường của Sensi.

Đoàng!

Một nhóm lửa bỗng bắn ra từ sau lưng thiếu nữ, phút chốc bao phủ bão lốc hình xoắn ốc tạo ra từ đoản kiếm màu đen, đánh bay nó, rơi ra xa theo hình vòng cung, cả người bốc cháy, như một ngôi sao băng.

“Trời…”

Trong đại điện nổi lên âm thanh ớn lạnh, ai nấy trợn tròn mắt, mặt cắt không còn giọt máu.

Chỉ vừa gặp mặt, hai vị Chúa Tể thế mà đều bị thất bại?!

“Bọn họ… Là Vực Sâu?!” Sau phút vắng lặng ngắn ngủi, một tiếng nói đầy chấn động vang lên.

Những người khác lập tức đồng tình, không nghi ngờ gì nữa, thực lực như vậy chắc chắn là Vực Sâu!

“Thần nữ, ta xin được khởi động sóng Thần quang!”

“Thần nữ, chỉ có sóng Thần quang mới có thể diệt trừ được bọn họ!”

Lập tức có người nói với Thần nữ ở trên, ánh mắt rất gấp rút.

Trên thực tế, không cần họ thỉnh cầu, thiếu nữ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề từ lúc Pedi bị giết chết, sớm đã truyền mệnh lệnh cho Hoang vệ giáp vàng ở bên cạnh, khẩu dụ của nàng bây giờ đã được Hoang vệ giáp vàng truyền tới phía sau trong điện Hoang Thần.

Vù!

Cả đại điện hơi ong ong, mọi người đều cảm nhận được một trận chấn động dưới chân, dường như động đất nhẹ.

Cảm giác được sự chấn động quen thuộc này, tất cả mọi người thở phào, thầm bội phục phản ứng nhanh nhạy của Thần nữ.

Vèo!

Thần nữ từ trên bậc thang nhảy lên, bồng bềnh bay ra ngoài điện.

Mọi người nối đuôi nhau theo sát, chỉ thấy trước Vương cung có ngàn bậc thang, bao la hùng vĩ, mà trên quảng trường ở hai bên bậc thang dựng 2 bức tượng Hoang Thần sừng sững, cao hơn trăm mét, tướng mạo của Hoang Thần này không phải là Sylvia, mà là Hoang Thần bọn họ tự mình tế bái, cũng chính là vị ở trong Long động kia.

Lúc này ở bên cạnh hai bức tượng Hoang Thần, mặt đất nổi dậy, sàn này thế mà là chất liệu kim loại, một khung thép dày nửa mét hỗ trợ nâng nó lên, hai tháp pháo từ từ được nâng lên từ trong đó, như chiến xa cổ kính, bên dưới là móng dài hơn 10 mét, cao 4, 5 mét, bên trên mắc một họng pháo màu bạc dài hơn 20 mét, dưới ánh mặt trời phản xạ ra vầng sáng cầu vồng chói mắt.

“Nạp năng lượng!” Trong ánh mắt Thần nữ tràn đầy uy nghiêm, trầm giọng nói.

Bên cạnh móng bên dưới họng pháo có hai chiến sĩ mặc khôi giáp màu bạc, trên đó khắc hoa văn kì lạ đang đứng, nghe thấy Thần nữ sai bảo, lập tức nâng còi lên trước ngực thổi.

Rất nhanh, một khu vực trong suốt bằng thủy tinh phía sau họng pháo, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng đang hội tụ, dần dần nạp đầy khu vực trong suốt này.

“Khóa chặt mục tiêu, đếm ngược từ 10, chuẩn bị bắn!” Thần nữ thấp giọng nói, nói xong trong não cô bỗng lóe lên gương mặt của Đỗ Địch An, trong lòng thầm nói: “Xin lỗi nhé, chỉ trách ngươi không nên bá đạo như thế, không phải ta vong ân phụ nghĩa!”

Vèo!

Dana một đường đi thẳng, tất cả những kẻ địch tấn công trên đường đều bị nàng thuận tay chém giết, dõi theo vương cung càng ngày càng gần, thần sắc của nàng bình tĩnh, không vui không buồn.

Đỗ Địch An theo sát phía sau, nhìn theo quân đội không ngừng xông tới trên đường, hơi than thở, đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác, ngẩng đầu nhìn phía trước một chút. Cùng lúc đó, Dana dường như cũng cảm giác được gì đó, bóp sau gáy của một chiến sĩ đang xông tới, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi phồn hoa xa xôi ấy.

“Hả?” Dana khẽ cau mày, bỗng có cảm giác bất an không tên và hãi hùng khiếp vía giống như có thứ gì đó rất kinh khủng sắp xuất hiện.

Dự cảm của nàng trước giờ đều rất chuẩn, chỉ là nàng có chút không hiểu, bộ tộc Amily này có thứ gì có thể uy hiếp được nàng chứ. Bỗng nàng có chút hối hận, hai tên Chúa Tể mà nàng giết lúc trước địa vị ở đây rất cao, không đọc kí ức của bọn họ, nếu không đã có thể biết được nhiều chuyện hơn.

Nàng thu lại cách nghĩ tấn công mạnh bạo, suy nghĩ có nên vòng vèo một chút hay không, trước tiên bắt vài Chúa Tể, tìm hiểu một chút rồi tấn công tiếp, nàng không muốn vì sơ ý mà thất bại.

Vào lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên, một luồng khí lạnh nồng nặc truyền tới, làm cho lông tơ khắp người nàng đều dựng thẳng lên, cảm giác nguy hiểm kinh khủng bao phủ toàn thân trong nháy mắt, khiến cả da đầu nàng cũng có chút tê dại.

Là thứ gì?!

Nàng bất ngờ, cũng có hơi sợ hãi.

Vèo!

Trong tầm mắt, bỗng có một tia ánh sáng chói lọi hiện lên, như một điểm trắng!

“Không!” Con ngươi nàng co rút lại, cơ thể muốn cử động để né tránh, nhưng ánh sáng trắng này đến trong nháy mắt, vào lúc nàng nhìn thấy đã gần tới nơi, vùng ngực truyền đến một trận đau kịch liệt, vừa nóng vừa lạnh, dường như có thể cảm nhận được gió lạnh buốt xuyên qua lồng ngực.

Ánh sáng trắng vẫn ở trên võng mạc nàng như ban nãy, nhưng đợt tấn công đã kết thúc.

Nàng chết lặng, cúi đầu nhìn.

Thế mà nàng lại nhìn thấy tòa nhà đằng sau xuyên qua ngực của mình, lồng ngực nàng hoàn toàn bị xuyên thủng rồi!

Điều này… Không thể nào!

Cơ thể nàng nhanh chóng ngã xuống.