← Quay lại trang sách

Chương 1239 Sóng Thần quang (3)

Ngã xuống với Dana còn có Đỗ Địch An, cánh tay trái của hắn không thấy đâu nữa, cánh tay trái bị cắt rời cũng bị xuyên thủng một lỗ, đây là do hắn cảm nhận được nguy hiểm từ sớm, cũng đã suy đoán được vài điều, kịp thời phản ứng, nếu không, thứ lúc này mất đi không phải tay trái, mà là đầu!

“Súng laser… Không, không phải súng laser bình thường, tầm bắn như vậy…” Đau đớn và kinh ngạc chiếm lấy suy nghĩ của Đỗ Địch An, nhìn Dana bị xuyên thủng lồng ngực cùng ngã xuống với mình ở đằng trước, trong não bỗng nóng lên bất thường, trong lòng kích động, thậm chí không nghĩ tới nỗi đau nữa.

“Đã chết một tên!”

“Ha ha, dù hắn có là Vực Sâu, ở trước sóng Thần quang cũng chẳng là gì!”

“Lúc đầu Aristotle kia cũng bị sóng Thần quang của chúng ta dọa cho khóc mà!”

“Cho rằng là Vực Sâu thì có thể tự ý xâm nhập, muốn chết!”

Trên bậc thang Vương cung, mọi người nhìn cảnh tượng bên ngoài bậc tam cấp, vui vẻ hoan hô.

Thần nữ thở phào, nhìn Đỗ Địch An cùng ngã xuống, hít sâu một hơi, sai xử; “Tích trữ năng lượng, chuẩn bị phát súng thứ hai, đếm ngược 10 giây bắn!”

Chiến sĩ giáp bạc bên dưới móng của pháo đài lập tức bắt đầu thổi tiêu.

Rất nhanh, năng lượng phát thứ hai đã nạp xong xuôi. Lúc này, trên màn hình xuất hiện Đỗ Địch An và Dana ngã xuống, chỉ thấy sau khi Đỗ Địch An ngã xuống nhanh chóng bò bằng một tay, toàn thân ma hóa, rất nhanh đã đào một lỗ, dùng mấy phát đao sắc mềm quấn lấy Helisha bên cạnh, chui vào.

Mà Dana ngã xuống bên kia, do sức mạnh mất đi khá nhiều, mặt đất bỗng xoáy ra một cái hố sâu, một lượng lớn khói bụi bay lên, phút chốc không nhìn rõ thi thể.

“Phản ứng nhanh quá!”

“Đáng tiếc sóng Thần quang của chúng ta có trang bị đuổi bắt sinh mạng!”

“Ha ha, ban nãy còn hung hăng, bây giờ chạy trốn như chó vậy!”

“Lần này báo thù thay Pedi và Sensi rồi!”

“Đáng tiếc trước đây không biết hai tên khốn nạn này là Vực Sâu, để bọn họ hy sinh vô ích rồi!”

Trong tiếng hò reo vui vẻ của mọi người, phát thứ hai của sóng Thần quang bay lên bầu trời.

Dưới lòng đất, Đỗ Địch An bỗng tê cả da đầu, lông tơ cả người dựng đứng, hắn không thèm nghĩ bèn nhanh chóng đập đất trên đầu, ầm, vào lúc nửa thân trên của hắn vừa chui ra, chỉ thừa lại một cái chân bỗng bị ánh sáng đến trong nháy mắt xuyên thủng, mất luôn phần từ đầu gối trở xuống.

Đỗ Địch An đau tới gào thầm một tiếng, ngã ngào xuống đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vui vẻ trong lòng đã hết sạch, tràn đầy kinh hãi, không ngờ đòn tấn công kinh khủng như thế này mà còn có phát thứ hai, tiếp sau đây sẽ có phát thứ ba, phát thứ tư sao?!

Lẽ nào vừa giải thoát, lại bị giết hại luôn?!

Trong lòng Đỗ Địch An bi phẫn, nhìn Helisha đang bị cuộn lại bằng lưỡi dao, trước đây vì phạm vi động tác quá lớn, nắm chặt lưỡi dao sắc nên cũng tạo nên mấy vết cào cấu trên người nàng, lưỡi dao này quá sắc bén, vốn không phải dùng để bảo vệ tứ chi.

Nhìn thấy nàng vì mình mà bị thương, trong lòng Đỗ Địch An thê lương, nghiến chặt răng, đột nhiên ôm chặt nàng, hôn sâu lên trán nàng.

“Tiếp tục sống… Cho dù là với tư thái này…” Đỗ Địch An nhìn nàng, đau đớn trong mắt giờ đã hết sạch, chỉ còn lại dịu dàng và đôi chút thương cảm. Lát sau, hắn đẩy nàng ra, đồng thời tháo chiếc chuông màu vàng trên lưng xuống, lắc một tiếng chuông nhịp điệu dài 5 giây đặc biệt.

Chờ tiếng chuông ngừng lại, hắn bóp chặt chuông.

Ầm!

Ngay khoảnh khắc lục lạc bị bóp nát, Helisha vẫn luôn có vẻ mặt lạnh nhạt bỗng nhiên đạp chân một phát, lập tức bắn ra như mũi tên rời cung, nhưng không phải xông về phía Đỗ Địch An mà là hướng ngược lại, nàng lao hết tốc lực không hề quay đầu lại.

“Đi đi… cho dù thế nào, hãy sống tiếp…” Đỗ Địch An nhìn bóng dáng nàng từ từ thu nhỏ lại, xa dần trong tầm mắt. Vẻ dịu dàng trong mắt hắn dần dần bị thay thế bởi nỗi bi thương, không ngờ đến cuối cùng, hắn phấn đấu cả một đời lại chỉ có thể dừng bước tại đây.

Không có kỳ tích, không có may mắn, chúng sinh liệu có ai đã từng được ông trời chiếu cố?

Vụt!

Bóng dáng của Helisha nhỏ dần đến nỗi thật khó nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người Thác Hoang bao vây dọc đường nhanh chóng bay ra, lúc này sức mạnh của cấp Vực Sâu được thể hiện hết mức, cho dù không có tiến vào ma thân thì cũng không ai có thể chống đỡ.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi…”

“Chúng ta đều được giải thoát rồi, được tự do rồi…”

Đỗ Địch An nằm dưới đất, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, sự mỏi mệt bị đè nén nơi đáy lòng dâng trào như thủy triều, lông tơ khẽ dựng đứng trên người nhắc nhở hắn nguy hiểm sẽ lại ập tới nữa, nhưng hắn đã không còn sức né tránh, thậm chí cũng không muốn tránh nữa.

Vù!

Một tia sáng trắng bất chợt lao tới, một tiếng ầm vang lên, cột sáng nóng rực soi sáng, bao trùm cả con phố này.

Bụi đất nhanh chóng tản ra, hóa thành bột mịn, mai một thành một loại vật chất nhỏ bé nhất trong ánh sáng.

“Khốn kiếp!”

Trên cung điện, những con người vốn đang kích động mà lúc này vẻ mặt lại tràn ngập nỗi căm phẫn, cũng không hề có chút hưng phấn nào khi tiêu diệt kẻ địch. Chợt thấy pháo đài ở hai bên bậc thang cung điện lúc này đang khẽ nghiêng đi, mà chiến sĩ giáp bạc dưới chân pháo đài đã ngã gục trong vũng máu. Hai bóng dáng trẻ tuổi cao lớn đang đứng bên cạnh xác họ, một người là thanh niên tóc vàng khôi ngô tuấn tú mang huy hiệu quý tộc.