← Quay lại trang sách

Chương 1240 Rời đi

Người còn lại có vẻ mặt hơi trẻ tuổi, khoảng chừng mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thôi, hắn có mái tóc ngắn màu nâu, vóc dáng to lớn, trông vô cùng bình thường nhưng mày rậm mắt to, cũng có vẻ uy nghiêm.

“Phản đồ!”

“Thế mà các ngươi lại dám phản bội Thần nữ!”

“Giết chết bọn họ!”

“Từ ban đầu đã không nên giữ loại dân đen bản địa này lại rồi, giết!”

Những người vây quanh Thần nữ đều có biểu cảm hơi biến dạng vì tức giận, ai nấy đều giận dữ đến mức run bần bật. Họ đã chuẩn bị hoan hô nghênh đón thắng lợi. Thế nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, có hai nhân vật nhỏ bé nhạt nhòa vẫn luôn im hơi lặng tiếng đứng giữa họ, thế mà lại đột ngột lao ra ngoài đẩy pháo đài, cố gắng ngăn cản công kích của họ.

Một khi hai người này ngăn cản thành công thì chẳng khác nào cho tên Vực Sâu kia một cơ hội sống sót.

Thế cũng có nghĩa là ngày tận thế của họ sẽ đến ngay thôi.

Sợ hãi, tức giận.

Mọi người gào ghét, không đợi Thần Nữ phân phó mà từng người kích hoạt ma thân xông về phía hai người bên pháo đài, muốn xé xác bọn họ.

Hai người đứng bên pháo đài nhìn nhau rồi cùng kích hoạt ma thân, nhưng không phải để nghênh chiến đám đông đang xông đến với dáng vẻ quái dị dữ tợn kia, mà chỉ đưa lưng về phía họ, dùng hết sức tiến hành oanh kích pháo đài.

Rầm! Rầm!

Pháo đài bị va đập phát ra tiếng nổ vang, mặt đất phía dưới cung điện đều đang rung nhẹ.

“Chết đi!”

“Đi chết đi!”

“Giết!”

Từng tiếng rống giận quái dị bén nhọn hoặc khàn đặc hoặc nửa nam nửa nữ, biến đổi ma hóa không chỉ là cơ thể mà còn biến đổi cả dây thanh đới ở cổ họng họ.

Hai người gào lên cùng lúc, lại phát ra đợt công kích thứ hai.

Rầm!

Pháo đài chấn động, khẽ lung lay nhưng không bị lật đổ ngay tức thì.

Mà tiếng gào rống dữ tợn ở sau lưng vẫn đang tiến tới gần, ánh mắt hai người họ lóe lên một tia tuyệt vọng và không cam lòng, lẽ nào họ chỉ có thể làm được như vậy thôi ư?

Phù!

Không khí bỗng dưng nóng lên, tựa như mặt trời treo trên bầu trời thoắt cái đã áp sát tới.

Nhiệt độ cao khiến cho tất cả mọi người cảm thấy như sắp bị tan chảy ra, hai người họ cảm thấy nhiệt lượng kinh khủng này truyền đến từ phía sau, bèn không nhịn được kinh hãi mà quay đầu lại, sau đó họ nhìn thấy một bóng dáng đỏ ngầu, tràn vào mọi ngóc ngách trong đồng tử họ.

Rầm!

Sàn nhà bị đánh vỡ, nhiệt độ cao lập tức ập tới như núi lửa phun trào.

Đám đông ma hóa dị hợm dữ tợn lao về phía hai người, họ đã không kịp dừng lại trong nỗi kinh hoàng, ngay sau đó, một dòng chảy nóng rực như nham thạch nóng chảy ở dạng gần như đã vật chất hóa, cuồn cuộn ào ra như một vòng lửa, lấy bóng dáng đỏ rực này làm khởi điểm rồi bắn về phía họ.

Phù!

Ánh lửa càn quét, đám đông bị thiêu đốt chỉ trong nháy mắt, cơ thể cũng theo đó mà bốc cháy.

Tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ vang vọng khắp cả cung điện.

Ngày hôm nay, những thị vệ, tỳ nữ trong cung điện đã nhìn thấy cảnh tượng khó quên nhất trong đời họ.

Bóng dáng xinh đẹp mà không mất đi vẻ khí phách như ánh nắng mặt trời, từ từ bay lên khỏi cung điện như một con phượng hoàng lửa, lại giống như một con rồng lửa với phong thái hoàn mỹ, tranh đoạt hết mọi tia sáng khắp đất trời, khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm không màu.

“Không thể nào!” Thần nữ trên bậc thang không hề ra tay nhìn thấy bóng dáng rực lửa bỗng chốc bay lên khỏi mặt đất, khuôn mặt tinh xảo vốn đang cau mày vì hai người phản bội kia đã lập tức tràn ngập vẻ khiếp sợ. Ngay sau đó chưa tới nửa giây, nàng liền tức tốc phản ứng lại, không quay đầu lấy một cái mà xoay người chạy vào trong đại điện của cung điện.

Cửa đại điện từ từ đóng lại sau khi nàng đi vào.

Cảnh tượng cuối cùng lọt giữa khe cửa đang đóng lại, chính là thân thể ma hóa của đám đông biến thành từng đóa hoa rực lửa, nở rộ giữa không trung rồi lụi tàn đi…

Hai người ở bên chân pháo đài hoàn toàn ngây người, họ nhìn cảnh tượng xoay chuyển đột ngột khó tin này mà không dám tin vào hai mắt mình nữa.

“Xem ra, hắn không có kết bạn.” Bóng dáng đang trầm mình trong ngọn lửa khẽ xoay người lại, lửa trên mặt cuốn lên, hơi rút đi một ít, để lộ ra một đôi mắt lóng lánh mà xinh đẹp động lòng người, giống như một hồ nước mùa thu mà cũng giống như nước lạnh nơi cực bắc, giọng nói bình thản chứa đựng một sự uy nghiêm của người đứng đầu.

Nói đoạn, nàng quay đầu lại, thân thể lao xuống như một ngôi sao băng lửa.

Ầm!

Cánh cửa đóng chặt của cung điện bị va vào thật mạnh rồi nứt ra một lỗ thủng.

Cửa điện nguy nga này được đúc bằng kim loại dày nặng, nhưng lúc này lại bị lõm vào với một độ cong cực sâu, bên rìa chỗ bị nứt đã khét đen một mảng, ngay cả kim loại cũng có vẻ như đang có dấu hiệu tan chảy.

“Nàng ta chưa chết?” Hai người chậm rãi bừng tỉnh lại, tuy trong lòng vẫn bị chấn động không nhẹ, lồng ngực nàng bị đánh thủng một lỗ lớn như vậy, vị trí trái tim cũng hóa thành tro bụi, thế mà nàng vẫn còn sống sót được ư? Đây quả thực là quái vật!

Thế nhưng, sức chú ý của hai người thoắt cái đã dời sang chỗ khác, ánh mắt họ nhanh chóng hướng về phía hình bóng mơ hồ giữa không trung, chợt thấy ánh sáng thần đã biến mất mà tro bụi nơi mục tiêu công kích đã tản đi, chỉ thấy trên mặt đất có một lỗ thủng sâu không thấy đáy. Cách rìa lỗ thủng này chưa tới vài xăng-ti-mét, một bóng dáng nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, không hề động đậy.