Chương 1241 Rời đi (2)
“Đánh lệch rồi!” Hai người nhìn thấy cảnh tượng này liền hết sức mừng rỡ, kích động đến mức thiếu điều ôm chầm lấy nhau. Thế nhưng ngay sau đó, thanh niên tóc vàng vội nói: “Chúng ta đi mau thôi, dường như dư âm năng lượng đã quét trúng hắn. Hắn đã hôn mê rồi, không thể để người khác tới gần.”
“Ừ!”
“Thiếu gia, bọn ta đến rồi!”
Hai người phấn khích run rẩy cả người, họ tiến vào ma thân rồi nhảy xuống khỏi cung điện, tức tốc lao đi.
Diện tích của Vương thành tuy lớn, có thể chứa được hơn mười triệu người, nhưng với tốc độ của hai người mà đi thẳng thì chưa cần đến nửa tiếng đã tới được bên Đỗ Địch An. Họ nhìn thấy nơi này đã chật kín người, có rất nhiều cư dân sinh sống ở gần đây cũng chạy đến xem trò hay, khi họ nhìn thấy tòa kiến trúc bị hủy hoại cách xa nhà mình chỉ có vài con phố thì không khỏi thầm nghĩ thật may quá.
Hai người đẩy đám đông vây bên ngoài ra, cố gắng chen vào trong thì nhìn thấy một đội người Thác Hoang đã xếp thành đội hình vuông, bao vây lấy Đỗ Địch An, xung quanh là những chiến sĩ cấp bậc Giới Hạn đang chạy tới, quét sạch hiện trường, xua đuổi đám đông.
Hai người họ nhìn nhau, khẽ cắn răng rồi bất chợt lao ra khỏi đám đông.
“Ai đó?” Đội trưởng trong đội ngũ người Thác Hoang nhìn thấy bóng dáng đột nhiên nhảy ra liền giật thót cả người, đợt xâm lấn này khiến hắn nhớ mãi không quên, còn tưởng rằng kẻ địch có đồng bọn khác, khi nhìn rõ mặt mũi và trang phục của người đến, hắn mới nhanh chóng rút lại thái độ thù địch trên mặt rồi nặn ra một nụ cười.
“Hóa ra là hai vị đại nhân, các ngươi đang làm gì thế?”
“Thần Nữ muốn có hắn, giao cho bọn ta!” Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói.
Đội trưởng người Thác Hoang không hề nghi ngờ hắn, chỉ cười, nói: “Bọn ta đang định đưa hắn qua cho Thần Nữ điện hạ, chỉ là lo sợ sẽ đánh thức hắn, không dám chạm vào.”
“Hắn đã bị giải quyết rồi, kêu đám đông tản ra đi, các ngươi cũng giải tán rồi trở về cương vị của mình đi.” Thanh niên tóc vàng căn dặn.
“Vâng, thưa đại nhân.” Đội trưởng khai hoang cung kính gật đầu, dù sao giao đồ cho đối phương rồi, dẫu có xảy ra vấn đề gì cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng không dám ở chung với phần tử khủng bố dám xâm lấn Vương thành quá lâu. Tuy bây giờ người này trông như bất tỉnh nhưng ai mà biết được lúc nào hắn sẽ tỉnh lại chứ, có lẽ chỉ một giây sau thôi cũng không chừng.
Đội ngũ người Thác Hoang tách ra, hai người tiến lên nhìn khuôn mặt quen thuộc dưới đất, đáy mắt cảm nhận được một trận cay xè, họ khẽ siết chặt nắm đấm.
Thanh niên tóc vàng khom lưng vác hắn lên rồi xoay người rời đi.
Thanh niên tóc nâu đi theo sau, hai người đẩy đám đông ra rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Nửa tiếng sau, hai người họ đi đường vòng ra khỏi Vương thành rồi đến vùng ngoại ô hoang vu.
“Đến thành trì Hắc Ám.” Thanh niên tóc vàng nói. Hắn nhắm chuẩn một phương hướng rồi lao thẳng hết tốc lực.
Không bao lâu sau, hai người họ đi vào một thành bá tước, nhờ có huy hiệu trên áo giáp mà có thể nghênh ngang đi thẳng một mạch. Binh sĩ giữ cổng thành đứng từ xa đã tránh ra ngay, không dám cản đường, đợi hai người đi rồi mới nhìn theo bóng lưng họ với ánh mắt ngưỡng mộ…
Chốc lát sau, hai người đến một trang viên trong thành, chủ nhân của trang viên này là một quý tộc, đã lập tức tiến đến đón tiếp họ.
“Ơ, đây là?” Chủ nhân trang viên nhìn thấy thanh niên tóc vàng đang vác theo Đỗ Địch An thì có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, hắn cứ cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu đó.
Hai người không có để ý đến hắn mà chỉ đi thẳng một mạch, nhanh chóng tiến vào trong lâu đài trang viên, dường như bọn họ mới là chủ nhân nơi này, mà thực tế thì có thể bỏ bớt hai chữ “dường như”.
Trong một đường hầm ở trang viên, hai người tiến vào trong, chủ nhân trang viên khẽ khom người, tay đè trước ngực, cung kính đưa tiễn với lễ nghi khiêm tốn của quý tộc.
Tận cùng của đường hầm là một quảng trường, bên trong có rất nhiều kiến trúc, đèn treo sáng ngời được gắn trên mái vòm, chúng đều được phát sáng bằng điện, sáng chói như ban ngày.
Hai người tìm đến một đại điện, đuổi hết tất cả những người đang làm việc ở bên trong ra ngoài, lúc này lãnh sự đang trực nhìn thấy hai người, bèn vội vàng tươi cười nghênh đón, nhanh chóng chạy bước nhỏ tiến tới.
“Căn phòng tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, không cho bất kỳ ai quấy rầy!” Thanh niên tóc vàng nhìn hắn chằm chằm, nói thật nhanh.
“Vâng, thưa đại nhân.”
…
Đùng!
Một chùm tia bắn qua.
Dana trầm mình trong ngọn lửa chỉ khẽ nghiêng đầu, chùm tia này lướt qua bên cổ nàng, xuyên thủng ngọn lửa, đồng thời cũng đánh thủng mái vòm phía sau đại điện.
“Sao lại có thể?” Thần Nữ vô cùng khiếp sợ, nhìn thoáng qua cây súng màu trắng bạc trong tay, đây không phải là súng đạn bình thường mà chính là súng laser, tuyệt đối không có cách nào né được trong phạm vi tấn công như vậy.
Thế nhưng người trước mặt lại có thể né tránh một cách hết sức dễ dàng.
“Súng laser… quả thực công nghệ tiến bộ hơn rất nhiều, tiếc là phát triển về mặt sinh lý lại có chút dị dạng, những phương diện khác quá giống xã hội nguyên thủy…” Dana nghiêng đầu thẳng lại, đứng giữa không trung nhìn xuống Thần Nữ và cả người phụ nữ già, Đại Thần Tự phía sau nàng.