← Quay lại trang sách

Chương 1243 Sản phẩm thí nghiệm mới (2)

Dana phía sau Amily lúc này từ trong suy nghĩ hồi thần lại, tràn đầy hứng thú nhìn Đại Thần Tự, “Không thể ngờ, gia tộc của các ngươi, lại sinh ra loại hậu nhân tự xưng là Hoang Thần như vậy, hừ, ngươi không cảm thấy mỗi khi gọi chính mình như vậy, bản thân có chút nực cười và đáng thương sao?”

Ánh mắt của Đại Thần Tự từ trên người Amily chầm chậm chuyển sang Dana, đột nhiên tỉnh táo, Amily đột nhiên như biến thành một người khác, chắc chắn có liên quan đến nữ nhân này, nàng hít một hơi thật sâu, che lại miệng vết thương ở lồng ngực, trầm thấp nói: “Ngươi làm gì nàng rồi?”

“Chỉ là đơn giản sửa đổi một chút ký ức mà thôi.” Dana thấy nàng không ngoan ngoãn trả lời cũng không tức giận, cười nhẹ nói: “Gia tộc của các người, rất thú vị, vốn dĩ chỉ với tội nghiệt trước kia của các ngươi, ta một người cũng sẽ không giữ lại. Nhưng mà hiện tại, các ngươi có tư cách làm sản phẩm thí nghiệm của ta rồi, có các ngươi làm đệm, tỷ lệ thành công của thí nghiệm của ta sẽ tăng lên hai mươi phần trăm, vận mệnh như là đang hướng về phía ta, mang thứ ta cần đến trước mặt của ta, ha ha.....”

“Sản phẩm thí nghiệm?” Đại Thần Tự sắc mặt khẽ biến, đột nhiên nhớ đến hình dung của nàng trước kia dành cho Đỗ Địch An cũng là “sản phẩm thí nghiệm”, trong chốc lát đã tỉnh ngộ, “Ngươi là người thống trị của Thần quốc?”

“Không phải, nhưng rất nhanh sẽ phải.” Dana khẽ cười, hỏa diệm trên người dần dần thu vào trong cơ thể, hiển lộ ra vóc dáng yêu kiều thướt tha của nàng, Đại Thần Tự đã nhìn thấy trên ngực của nàng, lỗ thủng lúc trước bị sóng Thần quang xuyên qua, giờ khắc này lại bò đầy từng cọng tứ chi màu tím than đang nhúc nhích, cứ như những con rắn độc quấn quýt một chỗ với nhau, đan xen phức tạp, khẽ động đậy nhúc nhích, cảnh tượng làm người khác nôn khan.

“Ngươi, ngươi không phải người!” Đồng tử của Đại Thần Tự co rút, sửng sốt nói.

“Ta là thần, thần của tương lai!” Dana khẽ ngẩng cao đầu, thân thể từ từ bay đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống Đại Thần Tự, từ từ giơ bàn tay mảnh mai tuyết trắng ra, ấn trên trán của nàng.

Đại Thần Tự muốn phản kháng, nhưng toàn thân cứ như bị một loại khí cơ bao trùm, giống như chỉ hơi động đậy một chút, sẽ gặp phải công kích lôi đình, vạn kiếp bất phục.

Ngón tay của Dana nhanh chóng hóa thành cái kim bén nhọn, đâm vào trong trán của Đại Thần Tự, đáng lẽ trong mắt Đại Thần Tự còn lóe chút bất định, thân thể đột nhiên cứng đơ, ánh mắt trở nên mơ màng, từ từ khép hai mắt lại.

Hồi lâu sau, Dana thu tay, khẽ hít thở, giống như đột nhiên trải qua một trận chiến đấu cực khổ.

Điều chỉnh trong chốc lát, nàng khẽ thở phào một hơi, nhìn Đại Thần Tự vẫn như cũ khép chặt mắt ở trước mặt, trong mắt lộ ra vài phần ghê tởm, lại có vài phần hưng phấn, “Thân thể thú vị, suy nghĩ thú vị, quá thú vị rồi, mong rằng

các ngươi có thể đem lại sự vui vẻ cho ta!”

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

Trong bóng tối, có người hô gọi.

Là ai?

Đỗ Địch An từ từ mở mắt, tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng, chỉ thấy tia sáng tối tăm, vài gương mặt đứng rất sát nhau, trên mặt đều là căng thẳng, quan tâm, và có cả vui mừng. Hắn cảm thấy đầu óc có chút bột nhão, đại não tạm dừng vài giây, mới từ từ phản ứng lại, nhận ra những gương mặt thân quen, không kiềm được mở to mắt.

“Là các người?” Đỗ Địch An cảm giác đang nằm mơ, nhưng thân thể khó chịu rất nhanh nhắc nhở hắn, bản thân không có chết.

“Là bọn ta, thiếu gia, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

“Thiếu gia, bọn ta cuối cùng đợi được người quay trở lại rồi!”

Mấy người vui mừng kích động nhìn Đỗ Địch An, tựa như có rất nhiều điều muốn nói.

“Neuss, Patton, Macon, Zach, Auora...” Đỗ Địch An nhìn những gương mặt này, cảm giác máu trong cơ thể như được hâm nóng ấm áp, giống như từ bắc cực đột nhiên trở về sa mạc, ánh mắt của hắn quét qua gương mặt từng người, cảm xúc từ từ bình phục lại, hỏi: “Ta ở đâu, trước đây không phải ta bị thứ gì bắn trúng sao, chẳng lẽ bắn trượt rồi?”

Hắn biết uy lực của thứ đồ đó, bản thân vẫn còn sống, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là thứ đồ đó bắn trượt.

“Thiếu gia, nơi này là pháo đài hắc ám, là địa bàn của chúng ta.” Neuss toàn thân thẳng tắp cao vút, cái đầu màu vàng kim cười ngốc, nói: “Lúc trước khi phát sóng Thần quang thứ ba được bắn ra, bị ta và Patton đụng trúng ống pháo, phương hướng lệch một chút, bắn trượt rồi.”

Đỗ Địch An chợt hiểu ra, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sóng Thần quang? Cái thứ này được bắn ra từ đâu, các ngươi làm sao lại ở đó?”

“Đó là vũ khí bí mật trong vương cung, do những người tự xưng người xâm lăng của Hoang tộc chế tạo.” Neuss ăn nói tốt, tốc độ nhanh có ngừng nghỉ nói: “Ta và Patton lúc đó có mặt, chúng ta là nghị sĩ trong vương cung, khi phát sóng Thần quang đầu tiên bắn ra, đã tính ngăn cản, nhưng lúc đó bị mọi người nhìn chằm chằm, nếu muốn vô tình ra tay rất khó, kết quả xém chút làm thiếu gia gặp nguy hiểm, thuộc hạ tội đáng muôn chết!”

Nói xong, hắn cúi đầu quỳ nửa quỳ xuống.

Patton bên cạnh cũng lập tức quỳ xuống.

Macon, Zach và Auora đứng một bên khác sắc mặt lúng túng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Đỗ Địch An nhìn Macon và Zach không còn tùy tiện với bản thân như trước kia, lần gặp gỡ sau khi cách biệt này, quan hệ giữa bọn họ hình như có chút xa cách, trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối.