Chương 1244 Sản phẩm thí nghiệm mới (3)
“Đứng lên hết đi, ta nói rồi, không cần quỳ với bất kỳ ai.” Đỗ Địch An đỡ Neuss đứng dậy.
Hai người không kháng cự, họ biết Đỗ Địch An không thích góp vui lấy lệ.
“Các ngươi là nghị sĩ trong vương cung, chuyện này là thế nào?” Đỗ Địch An tò mò hỏi.
Neuss nghe giọng điệu của hắn không có ý trách cứ, trong lòng thả lỏng, nói rõ ngọn nguồn đầu đuôi sự việc cho Đỗ Địch An.
“Hóa ra là vậy....” Đỗ Địch An nghe Neuss nói, dần dần hiểu được những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này. Sau khi hắn rời khỏi, nhóm người Neuss nghe theo phân phó của hắn, chỉnh sửa thông tin thân phận trong hộ tịch, xóa bỏ tất cả dấu vết, đem theo tài nguyên của hắn, ẩn núp bên trong mọi ngóc ngách trong thành.
Không bao lâu sau, Tường chủ Aristotle mới nhậm chức đã trở về.
Cùng hắn trở về còn có sứ giả Thần quốc, cưỡi trên Phi Long, đáp xuống trong Vương cung.
Sứ giả Thần quốc không về ngay trong ngày, mà ngược lại còn ở lại vương cung.
Và sau khi Aristotle nghe được kinh biến trong Tường, giận tím tái mặt, giết bằng sạch tất cả tàn binh của Neuss đang trú ngụ trong vương cung, thả hết những quý tộc bị trấn áp, còn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng đám người Đỗ Địch An và Neuss, tra ra không ít đồng bọn của họ.
Ví dụ như giáo hoàng Richelieu ngoài Tường bị Đỗ Địch An uy hiếp bắt làm việc, hắn nghiện thuốc phiện, đã sớm không còn khí độ của giáo hoàng năm xưa nữa, trở thành một lão già còng lưng gầy trơ xương, không còn chút khí chất nào, hắn bị bắt trong một quán rượu ngầm buôn bán ma túy, sau khi cùng mười hai Bá tước bị đưa đi diễu phố trước công chúng trong thành đã bị xử tử lăng trì.
Ngoại trừ giáo hoàng Richelieu, còn có những trưởng lão của giáo đình Hắc Ám, trong đó bao gồm Ưng Nhãn từng đi theo Đỗ Địch An, cũng bị bắt ra giết chết.
Mặc dù bọn họ đã xóa mọi thông tin thân phận, nhưng suy cho cùng lúc trước làm việc gốc rễ quá sâu, không như đám người Neuss và Patton, gốc rễ nông, xóa càng sạch sẽ. Còn đám người Ưng Nhãn và giáo hoàng, ở vị trí cao đã nhiều năm, số người họ tiếp xúc so với đám người Neuss nhiều gấp trăm nghìn lần, mạng lưới quan hệ càng phức tạp, càng khó xóa cho bằng sạch, không phải nói biến mất là có thể lập tức biến mất được.
Aristotle vừa tìm kiếm dư đảng tạo phản, vừa xây dựng lại trật tự trong thành, các đại gia tộc săn ma, và cả sở nghiên cứu ma vật lần lượt phục hồi địa vị như trước kia, ngắn ngủi nửa tháng, đối với dân chúng trong thành, tựa như cả thế giới đang điên đảo, xảy ra những biến hóa long trời lở đất.
Nhưng cũng trong thời gian này, một mảng Thiên Quang giáng xuống trên không của Tường Lớn.
Nhóm người xâm nhập tự xưng là Hoang tộc xuất hiện, bước ra từ một phi thuyền to lớn hùng vĩ.
Người dẫn dầu xông lên là sứ giả Thần quốc lúc trước cưỡi Phi Long, nhưng chưa nói được mấy câu, đã bị sóng Thần quang bên trong phi thuyền bắn chết.
Aristotle bị dọa cho sợ, trực tiếp bỏ thành chạy mất, nhưng lúc sau vẫn bị bắt lại.
Sau đó lại bắt đầu một vòng cải cách mới.
Sau khi Hoang tộc hoàn toàn nắm trong tay quyền thống trị trong thành, nhóm người Neuss, Macon, Patton may mắn sống sót bước ra khỏi bóng tối, giả vờ muốn giúp sức cho Hoang tộc, chuẩn bị làm đại một quan một chức nào đó, nắm vững tình báo nội bộ của bọn chúng, đợi Đỗ Địch An trở về có thể nội ứng ngoại hợp.
Nhưng mà, cuối cùng chỉ có Neuss giỏi ăn nói và Patton có vẻ ngoài thật thà lăn lộn được cái vị trí nghị sĩ, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là một chức vụ có cái danh thôi, không có thực quyền, thứ mà Amily nhìn trúng ở bọn họ là việc họ hết sức quen thuộc đối với những vòng tròn trong Tường, có lợi trong việc giúp bọn chúng mau chóng nắm giữ toàn bộ thực lực trong Tường.
“Đây là nơi tập hợp bí mật của các ngươi?” Đỗ Địch An liếc qua nơi mà bản thân nằm, đây là một căn phòng ánh sáng mờ ảo trang trí xa hoa, hắn cười nhẹ, “Cách phân tách Quang Ám mà Tu Đạo viện dùng để quản lý những khu vực ngoài Tường bị các ngươi học lỏm rồi.”
Patton cười ha ha đầy ngốc nghếch, nói: “Thiếu gia, Tu Đạo viện này mặc dù không mạnh, nhưng cách này của bọn họ dùng rất có hiệu quả.”
Đỗ Địch An gật đầu, đạo lý này đến đứa trẻ lên ba cũng hiểu được, dù cho có ở Đế quốc Thần La, có lẽ cũng là cách quản lý tương tự, sẽ không vì cách này đến từ từ một thành Sylvia nhỏ nhoi mà cho rằng nó thấp kém, mọi chuyện trên đời đều là trăm khoanh vẫn quanh một đóm.
“Đã lâu không gặp, xem ra các ngươi đều học được không ít thứ.” Đỗ Địch An có thể cảm nhận được sự thay đổi của mấy người bọn họ, Patton mặc dù vẫn thật thà chất phác như lúc trước, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ hơn, trở nên có chút phúc hắc.
Còn Neuss cũng càng giỏi việc che giấu suy nghĩ thật sự của bản thân, lòng dạ sâu hơn rất nhiều.
Về Macon và Zach, lúc trước hắn còn tưởng rằng quan hệ giữa bọn họ xa cách rồi, nhưng sau khi quan sát hai người họ trong lúc Neuss nói chuyện, hắn mới phát hiện không phải như hắn nghĩ, chỉ là bọn họ trưởng thành hơn, hiểu được cách nắm giữ mối quan hệ giữa người với người.
Nhưng mà, điều làm Đỗ Địch An được an ủi là, không cần biết họ thay đổi lớn ra sao, nhưng lòng trung thành đối với hắn, lại không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Ở điểm này, chỉ cần dựa vào việc Neuss và Patton vì hắn mà liều mạng đẩy lệch ống pháo đã có thể nhìn ra, nếu không có hai người bọn họ, bản thân hắn giờ phút này đã chết rồi.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Đỗ Địch An hỏi.
“Hai ngày rồi.” Neuss cười nói.