Chương 1245 Phi Nguyệt
Trong lòng Đỗ Địch An khẽ căng thẳng, nhưng rất nhanh lại thả lỏng, chỉ cần hắn còn sống, gia tộc Amily chắc chắn sẽ không thể sống sót, chỉ cần hắn không kiêu căng như Dana, trực tiếp cứng rắn đối đầu là được.
Nếu như là giở trò trong tối, cho dù hiện nay hắn chỉ là một chúa tể, cũng có thể đoạt lại quyền thống trị trong thành, huống chi với thực lực hiện tại của hắn, cũng chỉ có sóng Thần qang mới có thể tạo thành uy hiếp cho hắn.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ bộ tộc Amily còn chuẩn bị thứ gì khác.
“Sóng Thần quang này có lẽ không phải là pháo laser bình thường, bắn được xa như vậy, từ vương cung đến chỗ đó, ít nhất cũng trăm dặm…” Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, thứ đồ như vậy thích hợp với công kích từ xa, nếu ở cự ly gần thì sẽ không đủ lực.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn không nhịn được lộ chút ý cười, mặc dù Dana từng đọc qua ký ức của hắn, biết đến sự tồn tại của pháo laser, nhưng hắn cũng giống như nàng, không thể ngờ trong đoạn thời gian không gặp mặt này, bộ tộc Amily lại có thể lấy ra một vũ khí laser loại bắn được cự ly cực xa như sóng Thần quang. Nếu như biết điều này, Dana có khi sẽ không kiêu căng như vậy nữa.
Hơn nữa, sóng Thần quang này ẩn giấu khá sâu, lúc trước Dana đọc ký ức của người Thác Hoang Long tộc cũng không hề thấy qua.
Dưới loại tình huống này, khiến Dana trở thành pháo hôi, cản pháo thay hắn.
Đến bây giờ, Đỗ Địch An nhịn không được muốn cười, cuối cùng được giải thoát rồi, hắn hỏi Neuss: “Bây giờ tình hình của vương cung thế nào, có phái người truy sát chúng ta không?”
“Không.” Neuss lắc đầu, “Theo mật báo của chúng ta, người bạn kia của người đã bắt Thần nữ và vị Đại Thần Tự kia lại, cũng đã đoạt mất quyền thống trị trong vương cung, chẳng qua trong đoạn thời gian này, nàng không có rời khỏi vương cung, mà là đi đến cấm địa Hoang tộc ở phía sau vương cung, cho nên tình hình bên trong như thế nào, ta cũng không rõ lắm....”
Hắn nói xong, đột nhiên phát hiện Đỗ Địch An ngồi ngây người trên giường.
“Thiếu gia?”
Đỗ Địch An từ từ mở lớn mắt, “Người ngươi vừa nói là ai?”
“Người bạn đến cùng người ấy, chính là cái người bị sóng Thần quang bắn trúng.” Neuss thấy thần sắc của hắn có chút không đúng, trong lòng lộp bộp một chút.
“Dana?” Đỗ Địch An như bị tạt một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân, “Nàng ta chưa chết?”
“Thiếu gia, nàng ta là kẻ địch của ngươi?” Neuss đã ý thức được vấn đề, sắc mặt khẽ biến, lúc đó hắn và Patton đều có mặt tại hiện trường, bọn họ biết được thực lực của nữ nhân kia hung hãn cỡ nào, nếu như là kẻ địch... Vậy quả thật là tai họa!
Đỗ Địch An ngây người một lúc lâu, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, trải qua vài lần hết vui rồi buồn, hắn có cảm giác như sắp tan vỡ. Chẳng qua, sự nhẫn nại và tâm trí mạnh mẽ được rèn luyện trước kia đã giúp hắn khống chế sự giận dữ nổi đóa trong lòng chính mình, nhưng thân thể lại vẫn cứng đờ ngồi trên giường, cảm giác giờ phút này không còn tí sức lực nào.
Không khí vui mừng trong phòng phút chốc như rớt xuống hầm băng, nhóm Patton, Macon và Auora nhìn nhau, chẳng biết nên làm gì, không ngờ tới vừa thoát khỏi tay bộ tộc Amily, chớp mắt lại có thêm một kẻ địch càng khủng bố hơn.
Hơn nữa, nhìn tình cảnh của Đỗ Địch An, không khó đoán, người phụ nữ kia, mạnh hơn Đỗ Địch An rất nhiều!
“Thiếu gia, chúng ta có cần lập tức rời đi không, với thực lực của thiếu gia ngươi, cho dù có đi đến một Tường Lớn khác vẫn có thể sinh tồn, bọn ta nguyện thề chết đi theo người!” Neuss hồi thần, lập tức vạch ra kế hoạch, nhưng hắn biết, trong lòng Đỗ Địch An có thể đã sớm có đáp án.
Đỗ Địch An trầm mặc trong phút chốc, lắc đầu: “Ta không có nơi nào để đi, nếu lời ngươi nói là thật, hai ngày nay nàng ở trong vương cung không có đến tìm ta, vậy chỉ có ba khả năng, một là nàng bị thương rất nặng, cần lập tức tĩnh dưỡng. Thứ hai, là trong đám Hoang tộc xâm nhập trong vương cung có thứ gì đó hấp dẫn nàng, làm nàng không rảnh quan tâm ta. Thứ ba chính là, nàng biết vị trí của ta, nếu như ta có ý định chạy trốn, nàng sẽ lập tức xuất hiện.”
“Khả năng thứ nhất chiếm ba mươi phần trăm, khả năng thứ hai chiếm mười phần trăm, có khả năng thứ ba là lớn nhất.”
Mấy người Neuss và Patton ngây ngốc, Macon đứng một bên tò mò hỏi: “Nàng làm sao biết được vị trí của người?”
Đỗ Địch An ngước lên nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Trong thân thể ta, có lẽ có thiết bị định vị do nàng ta gắn, hai ngày nay ta hôn mê, không có di chuyển, nên nàng ta mới không đến đây.”
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không thể ngờ tình cảnh của Đỗ Địch An lại chật vật đến vậy, không khác gì những tù nhân tầng thấp.
“Bất kể như thế nào, ta cũng vẫn nên thử, nhưng đừng nên ôm hy vọng quá nhiều.” Đỗ Địch An thu lại cảm xúc tiêu cực trong lòng, nói: “Các ngươi không được bại lộ, tiếp tục nằm vùng theo quỹ đạo cũ của các ngươi, nếu như ta có hy sinh, các ngươi không cần tìm nàng báo thù, có thể đánh bại nàng ta, ngoại trừ chính bản thân nàng, đoán rằng, chắc chỉ còn có Thần…”
“Thần?”
Neuss và Patton hai mặt nhìn nhau, không thể ngờ người phụ nữ kia đáng sợ đến vật, vậy chẳng phải là vô địch rồi à?