Chương 1246 Phi Nguyệt (2)
“Nếu các ngươi có thể sống lâu một chút, tương lai thực lực mạnh mẽ, nếu có cơ hội, giúp ta một việc...” Đỗ Địch An ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn mấy người bọn họ, “Nếu như thi thể của ta còn được giữ lại, giúp ta bảo tồn thi thể của ta, nếu tương lai tìm được Helisha, giao thi thể của ta cho nàng, để nàng ăn luôn càng tốt...”
Trong lòng cả bọn chấn động, ngây ngốc nhìn hắn.
Khi ánh mắt chạm phải tầm mắt của Đỗ Địch Anh, bọn họ phát hiện, người thiếu niên hăng hái, bày mưu tính kế, nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay khi xưa, bây giờ, trong mắt phủ đầy sương gió, nét ngây thơ trên mặt cũng đã sớm không còn, gương mặt trẻ trung vô cùng già dặn.
Chớp mắt, thời gian đã trôi qua bao lâu?
Vài người bọn họ hoảng hốt, lúc này mới phát hiện, thời gian vội vã trôi qua, khắc trên người bọn họ không ít dấu vết.
“Địch An, ngươi đừng nói như vậy, không cần biết có nguy hiểm gì, ta đều đi theo ngươi, đây là lời hẹn ban đầu của chúng ta!” Mắt Macon khẽ phiếm hồng, tay siết thật chặt, lời nói đầy khí phách.
“Thiếu gia....” Patton khẽ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng con người không giỏi ăn nói như hắn đột nhiên cứng họng, dù cho mấy năm này tài ăn nói của hắn được rèn luyện không tệ, nhưng khi đứng trước mặt Đỗ Địch An, hắn cứ như lại quay về tính cách ban đầu, trở nên thật thà mà thẳng thắn như hồi còn sống ở cô nhi viện.
Đỗ Địch An lắc đầu, khẽ cười: “Đây chỉ là dự định xấu nhất, ta đã không cách nào thoát được rồi, nhưng các ngươi còn có cuộc sống của các ngươi, chỉ đáng tiếc, các ngươi đi theo ta, còn chưa hưởng phúc được ngày nào, đã phải sống cuộc sống bị người người đuổi đánh hệt như chuột qua đường.”
“Thiếu gia, nếu như không có người, ta đã sớm chết trong ngục rồi!” Neuss cắn răng, hốc mắt tràn ngập nước mắt, hắn trước giờ rất ít khi khóc, chỉ từng khóc thút thít vì con gái, nhưng lần này lại cảm thấy vô cùng đau lòng và khó chịu. Trong mấy người có mặt ở đây, tuy rằng Patton có một thời tuổi thơ bồi bạn với Đỗ Địch An trong cô nhi viện, Macon là bạn tốt kề vai chiến đấu của Đỗ Địch An, còn hắn chỉ là một người nửa đường chen ngang, nhưng nếu so về thời gian ở bên cạnh Đỗ Địch An lâu nhất, vậy không ai khác chính là hắn, người lâu nhất trong số mấy người bọn họ.
Hơn nữa, hắn còn ở bên Đỗ Địch An, cùng trải qua những trắc trở trong ngục giam, cùng trải qua sự phấn đấu cẩn thận từng ly từng tí trong thời kì đầu lúc vượt ngục, sau đó lại trở thành thư ký của Đỗ Địch An, sớm chiều bên nhau, hắn còn hiểu, còn quen thuộc Đỗ Địch An hơn cả bọn người Macon và Patton.
Phải là vô lực đến cỡ nào mới có thể khiến một con người ương ngạnh, không khuất phục trước những ngục hình, giờ phút này lại dùng giọng điệu cầu xin, hi vọng bọn họ giúp đỡ hắn!
“Ta từng giúp các ngươi, các ngươi cũng từng giúp ta, chúng ta hòa nhau từ lâu rồi, chuyện xưa sau này cũng đừng nhắc lại nữa, nếu lần này không nhờ có ngươi và Patton, ta đã mất mạng từ lâu rồi.” Đỗ Địch An khẽ cười vỗ nhẹ lên vai Neuss.
Neuss và Patton cắn chặt răng, không đáp lời.
Đỗ Địch An quét mắt nhìn từng người, hỏi: “Gunness đâu?”
Auora đứng bên cạnh tằng hắng một tiếng, nói: “Nàng chết rồi!”
“Chết rồi?” Đỗ Địch An giật mình, trong lòng đột nhiên có chút tiếc nuối.
Neuss giải thích: “Sau khi thiếu gia ngươi rời đi không bao lâu, Gunness kiên quyết muốn quay về tòa thẩm phán, ban đầu nàng xuất thân từ nơi đó, sau này dựa vào đặc quyền, trở về nơi đó làm thẩm phán trưởng, dự định dùng quyền lực trong tay, điều tra rà soát triệt để những con chuột trốn trong mỗi góc tối ở trong, ngoài thành.”
“Kết quả, điều tra đến cuối cùng, các thế lực lớn như quý tộc, Viện nghiên cứu ma vật đều ngầm có những chuyện bỉ ổi khiến người chắt lưỡi hít hà. Trong lúc tức giận, nàng hạ lệnh giết chết một lượng lớn quý tộc, chọc cho người người oán trách, người dân trong thành hoảng loạn. Không bao lâu sau, Tường chủ đương nhiệm trở về, nàng chuẩn bị che giấu thân phận, nhưng lại không có thế lực nào chịu bảo vệ nàng, sau đó có một quý tộc giả vờ muốn bảo vệ, lại ở sau lưng chơi xấu nàng. Thân phận bị bại lộ, bị Aristole giết chết, diễu hành trước công chúng cả một tuần, đến khi thi thể bốc mùi mới hủy bỏ lệnh diễu hành thị uy.”
Đỗ Địch An ngây ngốc, không thể ngờ kết cuộc của Gunness lại thảm đến vậy, nhưng nhìn thấy nhóm Neuss và Auora, Macon không có quá nhiều phẫn nộ. Hắn nghĩ một chút đã hiểu, suy cho cùng, nếu muốn nói thế lực đen lớn nhất, thì cũng chính là bọn họ, Gunness muốn truy cứu những thế lực đen này, khó tránh sẽ đụng chạm đến bọn họ, thậm chí có thể trở mặt thành thù.
Cho nên cuối cùng Gunness chỉ có thể đầu nhập dưới cánh của bọn quý tộc cầu sự bảo vệ, chứ không phải mượn thế lực của bọn họ giúp đỡ.
Hắn thở dài thật sâu, trong đầu vụt xuất hiện dáng vẻ Gunness, nàng khi vừa mới thoát khỏi ngục tù, khi đi theo hắn chiến đấu, khi can đảm khuyên ngăn… Trước đây rất lâu rồi, Gunness thể hiện sự chán ghét đối với những hành vi bỉ ổi của bản thân không chút che giấu, được học tập từ nhỏ ở tòa thẩm phán, quan niệm ăn trong xương cốt của nàng sẽ không thay đổi vì bản thân chịu oan ức vào ngục giam.
“Nàng là một người tốt, đáng tiếc.” Đỗ Địch An lẩm bẩm nói.
Mấy người còn lại ngầm thừa nhận.