← Quay lại trang sách

Chương 1247 Phi Nguyệt (3)

Yên lặng trong chốc lát, Đỗ Địch An hồi hồn, không nhắc tới nàng và những chuyện liên quan nữa, “Ở đây có thư viện không, ta đi xem thử.”

“Ngươi muốn xem sách?” Neuss kinh ngạc, nhóm người Macon và Patton cũng kinh ngạc, điều cấp bách trước mắt không phải là tranh thủ thời gian chạy trốn sao?

Đỗ Địch An khẽ cười, “Chữ trong sách có lâu đài hoàng kim.”

Neuss biết Đỗ Địch An trước nay sẽ không làm những chuyện vô ích, không có hỏi nhiều, nói: “Có, đợi ngươi hồi phục, lúc nào ta cũng có thể đưa ngươi đi.”

“Bây giờ đi.”

Ba ngày sau.

Một Hoang vệ mặc giáp vàng đưa một bức thư vào pháo đài Hắc Ám, để người bên dưới truyền đến tay Neuss, Neuss xem xong thư chợt biến sắc, cầm lấy bức thư vội vàng đi đến thư viện sâu bên trong pháo đài Hắc Ám, tìm được thanh niên ngồi xếp bằng lật sách dưới giá sách.

“Thiếu gia, trong vương cung truyền tin đến!” Neuss vội tiến lên trước nói.

Đỗ Địch An rời mắt khỏi quyển sách, ngước lên nhìn bức thư trong tay hắn, giơ tay lấy thư xé ra, trong thư chỉ có một câu, vô cùng đơn giản: “Chơi đủ chưa, có cần ta đích thân đến mời ngươi về không?”

Ánh mắt Đỗ Địch An bình tĩnh, trong đầu xuất hiện biểu tình lạnh nhạt của Dana khi viết câu này, hắn ngẩng đầu nhìn Neuss, “Xem ra không cần dùng cách bỏ chạy để xem nàng có gắn thiết bị định vị trên người ta hay không rồi.”

Neuss cười khổ, “Xem ra nàng đã nắm chắc bộ tộc Amily trong vương cung rồi, nhờ vào thiết bị định vị trên người thiếu gia người, biết được căn cứ bí mật của chúng ta, nếu không, thư của nàng sẽ không được gửi trực tiếp đến đây, tên Hoang vệ giáp vàng kia nói là bắt buộc phải đưa tận tay ngươi.”

“Không cần lo lắng, nàng không có hứng thú với quyền lực nơi đây, chỉ là cầm lấy chơi mà thôi, đợi mọi chuyện ổn thỏa sẽ tự rời đi.” Đỗ Địch An đứng dậy, vỗ bụi trên người, “Đợi sau khi nàng đi rồi, Hoang tộc có lẽ sẽ bị thương nặng, các ngươi có thể nhân cơ hội phát động tấn công, đoạn thời gian này chuẩn bị cho tốt, nếu đến lúc đó ta vẫn còn sống, sẽ giúp các ngươi một tay, diệt trừ Hoang tộc.”

“Thiếu gia…” Trong mắt Neuss tràn ngập lo lắng, đối với chuyện căn cứ bí mật bị bại lộ, hắn không hề lo lắng.

Đỗ Địch An vỗ vai hắn, “Sứ giả Thần quốc chết ở chỗ này, Thần quốc chắc sẽ phái người đến đây điều tra, ở Thần quốc, cường giả nhiều không kể hết, con đường tiến đến vương tọa không dễ với tới, rất gian nan vất vả, nếu như được, ngươi hãy đem theo bọn họ đến nơi khác tìm một tòa Tường Lớn, ở đó sống qua ngày, có lẽ sẽ vui vẻ hơn.”

Nghe Đỗ Địch An như đang căn dặn di ngôn, chóp mũi Neuss chua xót, cắn răng, “Thiếu gia, nếu như người xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ báo thù thay người, dùng cả quãng đời còn lại của ta!”

Đỗ Địch An khẽ lắc đầu: “Không đáng đâu, ta không hy vọng ta cứu ngươi từ trong ngục giam ra, ngươi lại buộc chính mình với căn ngục giam là ta, ngươi có cuộc sống của ngươi, tìm một thôn trang ít người, sống qua ngày thật tốt đi.”

“Phi Nguyệt bệ hạ, người ngươi mời đến rồi.” Một tên Hoang vệ giáp vàng cung kính nói.

Phía trên đại điện của vương cung, một bóng hình mảnh mai khoác trường bào đỏ tươi như lửa cháy hừng hực ngồi trên vương tọa, từ trên cao nhìn xuống, hai bên đại điện là các thế lực cầm đầu, có bá tước của mười hai thành, vài vị viện trưởng của sở nghiên cứu ma vật, tộc trưởng của gia tộc săn ma vân vân.

“Đưa vào đây.” m thanh lạnh nhạt truyền từ trên vương tọa xuống, bao trùm cả đại điện, vang vọng bên tai mỗi một người.

Đỗ Địch An đứng bên ngoài nghe được âm thanh của Dana, trong lòng thầm than, đi theo Hoang vệ giáp vàng tiến vào trong, rất nhanh đã nhìn thấy tộc trưởng của Dực tộc săn ma, có cả tộc trưởng của Nham tộc, ngoài ra còn có viện

trưởng của Tu đạo viện, vài vị viện sĩ có nghiên cứu học thuật xuất sắc của sở nghiên cứu ma vật, và cả những tên bá tước quý tộc đã từng nịnh hót hắn.

Hai bên trên cùng của vương tọa, còn thấy Amily và vị Đại Thần Tự kia.

“Đều là những gương mặt quen thuộc.....” Đỗ Địch An cười nhẹ, có vài phần tự giễu.

“Phi Nguyệt bệ hạ, Đỗ Địch An đã đưa đến.” Hoang vệ giáp vàng dừng lại, cuối đầu cung kính nói.

Dana ngồi trên vương tọa khẽ gật đầu, quay sang nói với Đỗ Địch An: “Mấy ngày này chơi có thoải mái không?”

“Không có ngươi, sao có thể chơi vui vẻ được?” Đỗ Địch An cười nhẹ nói.

Chân mày Dana khẽ động, trong mắt xẹt qua hàn quang, dường như nghĩ đến gì đó, môi câu lên một độ cong, “Vậy sao, đợi lát nữa ta sẽ cùng ngươi chơi đùa thật vui.”

Đỗ Địch An nghe giọng điệu cố ý mập mờ của nàng, biết nàng đã tức giận, nhún vai nói: “Hy vọng sau mấy ngày không gặp, kỹ thuật của ngươi không bị thụt lùi!”

Độ cong nơi khóe môi Dana lập tức không giảm nữa, nàng phát hiện bản thân mắc một sai lầm, giở trò chọc ghẹo với một nam nhân, nàng mãi mãi không phải là đối thủ.

Cuộc đối thoại của hai người tuy ngắn, nhưng lại làm cho người hai bên đại điện nghe xong kinh ngạc không thôi.

Mấy ngày nay, bọn họ thông qua con đường tình báo của bản thân đã biết được tin tức vương vị đổi chủ, tất nhiên cũng rõ thực lực của Dana, còn Đỗ Địch An đối với bọn họ, cũng được xem như là gương mặt cũ, nhân vật truyền kỳ lúc trước, nhưng so với cường giả Vực Sâu như Dana, Đỗ Địch An chẳng tính là gì, chỉ là không ngờ rằng, Đỗ Địch An lại có mối quan hệ đó với một người như vậy.