← Quay lại trang sách

Chương 1267 Tan vỡ (2)

Tầm mắt bị tước đoạt của Phi Nguyệt cũng dần khôi phục lại, ánh mắt nhìn theo nơi có hắc khí dâng trào, bởi vì bóng tối bao phủ nên không thể thấy rõ vật trên mặt đất là gì, nhưng mà kích thước lớn nhỏ, số lượng cũng phải mấy chục cái.

Mười phút sau, hắc khí này bị thú đồ trên mặt đất hút đi, cũng đang dần lộ ra những thứ đang hút hắc khí này, chính xác là một đống máu thịt, còn có cả tay chân bị cắt cụt!

Phi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở ra một nụ cười, nhìn qua đám máu thịt và tàn chi còn đang nhúc nhích trên mặt đất, cũng như đôi cánh bị đâm thủng, hiển nhiên đây là thân thể của Borrow! Ngay trước mặt nàng khoảng chừng bốn năm mét, đầu của Borrow nằm đó, đầu của hắn bị xuyên thủng từ phía dưới tách ra thành hai nửa, bộ óc không bị rơi ra vẫn đang dính chặt vào hộp sọ, chuyển động nhẹ nhàng, giống như những con giun đất đang xoắn lại.

Tuy rằng đã dự tính trước, nhưng Phi Nguyệt vẫn hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán, sinh mệnh này phải ngoan cường cỡ nào, chẳng trách Vương giả được xưng là tồn tại vượt qua cả nhân loại! Chỉ là, cho dù có có vượt qua sinh mệnh của nhân loại thì không có nghĩa có thể trở thành thần!

Nghĩ đến đây, trong mắt nàng lóe lên một tia lửa nóng rực, đối với việc theo đuổi sự bất tử bất diệt kia nàng càng thêm rung động.

“Lĩnh vực của ngươi tuy mạnh, với năng lực của ta hoàn toàn không có cách nào phá giải được, nhưng không có nghĩa là, trên đời này không có bất kỳ thứ nào khác có thể phá giải.” Phi Nguyệt giẫm qua những mảnh máu thịt nát bươm xung quanh, đi đến trước cái đầu bị nứt ra làm đôi của Borrow, ai có thể ngờ được, lúc trước thì uy phong lẫm liệt thi triển sát chiêu mạnh nhất, nhưng trong chốc lát lại bị đánh đến thân thể nát tan, chia năm xẻ bảy.

“Đây là sự chuẩn bị đặc biệt dành cho ngươi, từ lúc ngươi bước chân vào đây thì đã được định sẵn kết cục.” Khóe môi Phi Nguyệt khẽ nhếch lên, đây là vũ khí mà nàng lấy được từ trong phi thuyền của bộ tộc Amily, sóng hạt chùm phát ra không chỉ đạt được tốc độ ánh sáng mà còn có sức công kích vượt qua sức công kích của Vương giả, đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật, cho dù Vương giả tiến hóa như yêu ma cũng không thể dựa vào thân thể của mình để chống lại.

Hai nửa đầu trên mặt đất của Borrow, tròng mắt hơi chuyển động, nhìn về phía Phi Nguyệt, nhưng trong mắt lại không có uất hận, tức giận mà lại dịu dàng đến lạ, nửa bên môi hơi nhúc nhích nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Tuy nhiên, Phi Nguyệt từng đọc qua kí ức của Đỗ Địch An, từ sớm đã học ngôn ngữ môi, khi nhìn thấy những gì hắn ta nói, nàng khẽ cau mày, câu đó là: “Cuối cùng ngươi cũng trưởng thành rồi.”

“Không sai, ta đã trưởng thành rồi.” Phi Nguyệt không xác định được có phải hắn đang chế nhạo nàng hay không, ánh mắt của Borrow khiến nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí có hơi kỳ lạ, rất khác với trong tưởng tượng của nàng, nàng cúi người nâng hai nửa đầu của Borrow lên, chầm chậm khép lại, đồng thời, một ngón tay biến thành lưỡi dao, áp sát vào trán của hắn, có thể đâm vào bất kỳ lúc nào.

Lúc này, chỗ đầu đứt ra của Borrow phát ra âm thanh răng rắc, tổ chức hộp sọ lại nhanh chóng dính chặt vào nhau, giống như vô số xúc tu nhỏ, quấn quanh lẫn nhau lấp đầy khe hở, ép toàn bộ không khí dư thừa ra bên ngoài, lớp da trên mặt hắn cũng dần khép lại, trong tích tắc một cái đầu hoàn chỉnh đã xuất hiện.

Nhìn thấy hình ảnh thần kỳ trước mặt nhưng Phi Nguyệt lại không hề kinh ngạc chút nào, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần hắn có bất kỳ hành động nào khác thường, nàng sẽ lập tức lấy mạng hắn, tuy rằng Borrow chỉ còn lại một cái đầu, nhưng nàng vẫn toàn lực đề phòng.

“Ngươi rất giống nàng ấy.” Borrow chậm rãi mở miệng, sau khi đầu khôi phục lại hoàn chỉnh, biểu cảm của hắn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút như đang hoài niệm, trong ánh mắt toát ra nét buồn bã và vài phần dịu dàng, “Đáng tiếc, đời này ta không có cơ hội tái sinh nàng, nếu như linh hồn và thiên đường thật sự có tồn tại, hy vọng ta có thể được gặp lại nàng…”

Phi Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, nàng biết “nàng ấy” trong lời nói của hắn là ai, “Ta không phải nàng ấy, ta là ta, tên mới của ta là ‘Phi Nguyệt’.”

“Phi Nguyệt…” Borrow tự lẩm bẩm, “Mặt trăng máu ra đời, gọi là Phi Nguyệt…” Khóe miệng hắn nhếch lên một tia chua xót, khẽ thở dài nói: “Quả thực, ngươi không phải nàng ấy, nàng ấy chưa bao giờ đối xử với ta như vậy, nàng dịu dàng, lương thiện hơn bất kỳ ai…”

“Chết rồi thì không còn ý nghĩa gì nữa.” Phi Nguyệt ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: “Cho dù sau khi ngươi chết được người đời ca tụng vĩ đại, cũng không thể nào sánh bằng lúc còn sống giẫm đạp chúng sinh dưới chân! Ta chỉ tin tưởng thế giới này, thiên đường địa ngục gì đó cũng chỉ là chuyện cười do giáo đình bịa đặt ra làm vũ khí đức tin nhằm quản giáo người phàm mà thôi. Nếu như không có khát vọng thì làm sao để người phàm phấn đấu? Không có sợ hãi thì sao người phàm khắc kỷ? Thay vì hy vọng về thứ xa vời kia, chi bằng tự mình nắm lấy mọi thứ, nắm thật chặt!”

Borrow hơi trầm lặng, qua một lúc lâu sau hắn mới mở miệng chậm rãi nói: “Ngươi giữ lại một mạng của ta là muốn biến ta thành vật thí nghiệm của ngươi?”