Chương 1280 Hướng nam (2)
“Lại không gặp được ma vật huyền thoại.” Neuss chép miệng, lần đầu tiên cảm thấy phong cảnh ngoài thành đẹp đẽ đến vậy, ma vật gặp dọc đường tuy nhiều, nhưng hắn lại có cảm giác an toàn trước nay chưa từng thấy, bao gồm tâm phúc của bọn họ, cũng không có ai hi sinh, trái lại thu hoạch được bốn con ma vật Hi Hữu nổi tiếng, đương nhiên, còn có không ít ma vật nổi danh bình thường, cùng với ma vật nổi tiếng Hãn Hiện, nhưng tâm phúc của hắn trang bị được đều là ma vật nổi danh cấp Hi Hữu, ma lang, bởi thế những hồn trùng, ma vật nổi danh cấp Hãn Hiện kia, bọn họ còn không thèm nhặt, vứt thẳng tay.
Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, “Đợi đến địa khu Vực Sâu là sẽ gặp.”
Neuss hơi co đầu lưỡi lại, cười khổ nói: “Vẫn là không gặp được thì tốt, quá nguy hiểm rồi.” Tuy rằng hắn biết Đỗ Địch An có năng lực chém chết ma vật huyền thoại, nhưng bọn họ di chuyển đường dài, có thể tránh được chiến đấu là tốt nhất, chẳng may bị thương, sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, thậm chí tiêu diệt cả nhóm.
“Ngoài hai trăm dặm phía trước, chính là biên giới của Vực Sâu rồi.” Người con gái mặc áo da đen đi trước báo cáo với Neuss.
Neuss khẽ gật đầu, nhìn về phía Đỗ Địch An, “Chúng ta phải nghỉ ngơi ở nơi này sao, ban đêm lên đường ở khu Vực Sâu, liệu có quá nguy hiểm không?”
Đỗ Địch An nhẹ nhàng mỉm cười, “Không sao đâu, khu Vực Sâu cũng phân cấp bậc khác nhau, chỉ cần không lại gần Hố Ma là được.”
“Hố Ma?” Neuss hơi ngây người.
Đỗ Địch An vừa tiến về phía trước, vừa nói chuyện với bọn họ về chuyện của khu Vực Sâu, bao gồm cả tên gọi của Thần Quốc, cùng với những chuyện về vùng biên giới bên ngoài Thần Quốc. Đám người Neuss và Kiawe, Patton cùng một đám tâm phúc nghe đến há mồm trợn mắt, không ngờ rằng thế giới rộng lớn đến vậy, thế này xem ra, Sylvia căn bản không đáng là gì, quả thực chỉ là một góc nhỏ của Thế Giới đại thiên!
Một tiếng sau, đám người đi đến chỗ biên giới Vực Sâu, biên giới này có độ ấm của bột Thần Trùng, trên đất có cắm cờ và biển thông báo kim loại chỉ đường, nhưng trải qua gió sương gột rửa, chữ trên bảng thông báo có hơi mơ hồ không rõ, mọc đầy nấm mốc màu xanh sẫm.
Mọi người phóng tầm mắt tới trước phía trước, mơ hồ cảm giác thế giới phía trước dường như trở nên sâu thẳm và u ám hơn, tia sáng gần như cũng bị nuốt đi không ít, điều này khiến trong lòng đám người không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
Đỗ Địch An không hề dừng lại, bay thẳng đến.
Đám người Neuss và Kiawe có hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo, đám tâm phúc ở phía sau bọn họ nhìn đông ngó tây, theo sát phía sau, không dám rời đội.
Sau khi đến địa khu Vực Sâu, Đỗ Địch An cũng không dám lơ là cảnh giác, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên kim quang, mỗi một đoạn đường đều dùng thấu thị tra xem tình hình xung quanh, tuy rằng hắn không sợ ma vật cấp Vực Sâu ẩn nấp ở xung quanh, nhưng chỉ sợ ma vật này xông lên tập kích đám người Neuss trước tiên.
Lần này vượt qua đường biên giới của Vực Sâu, Đỗ Địch An không hề gặp “Rừng rậm tuyệt vọng” kia, phía trước là bao la bình nguyên, ở phía cuối bình nguyên có núi.
Nhìn thế này giống như trên bình nguyên vô tận, không hề có bóng dáng bất kỳ ma vật nào, chỉ có thể tùy ý thấy được một đống hài cốt của cự thú chết đi, cùng với quái điểu bay lượn tới, ngậm con giun dài từ trong bụi cỏ của bình nguyên rồi bay đi.
“Hả?” Ánh mắt của Đỗ Địch An bỗng nhiên ngưng lại, đặt lên một bãi cỏ ở hơn nghìn mét phía trước mặt, trên bãi cỏ này không hề có dị vật nào cả, nhưng trong bãi cỏ lại tuôn chảy một nguồn nhiệt phản ứng màu sắc rất đơn giản, nếu không phải nguồn nhiệt thị giác của hắn tương đối mẫn cảm, thậm chí không có cách nào phát hiện ra.
Đám người Neuss thấy Đỗ Địch An đột nhiên dừng lại, cũng vội vàng dừng lại theo, sắc mặt nghiêm nghị, cẩn thận đảo mắt đánh giá bốn phía xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ hiện tượng nào kỳ lạ.
Kim quang trong mắt Đỗ Địch An chợt lóe lên, ánh mắt xuyên thấu nhìn vào bên trong bụi cỏ, bất ngờ nhìn thấy bãi đất phía dưới bụi cỏ có một nguồn nhiệt giống như từng rễ cây được bao phủ giống như độc xà màu đen đang lan rộng ra, nhẹ nhàng xoắn trong đất, bên trong rễ cây có máu tươi chảy ra, đúng là một vật sống!
“Chờ ở đây đi.” Đỗ Địch An nói một câu, thân thể nhanh chóng bay vút lên.
Khi hắn bay lên bầu trời phía trên của đám cỏ phát nhiệt này, tám cây roi đen bất chợt được tung ra khi bụi cỏ bị gió thổi đang lay động, nhanh như chớp, quấn lấy chân tay và đùi của Đỗ Địch An mà kéo xuống.
Đám người Neuss và Kiawe ở phía sau nhìn thấy Đỗ Địch An bị trúng chiêu, nét mặt đột nhiên thay đổi, không để ý tới lời phân phó của Đỗ Địch An mà vội vàng lao tới.
Ngay khi bọn họ lao ra chưa được trăm mét, đồng bằng bỗng nhiên hơi rung lắc, chỉ nhìn thấy trong bãi cỏ đang kéo Đỗ Địch An vào vươn lên vô số roi đen giống như hải tảo, sinh trưởng điên cuồng, cùng lúc đó, đám cỏ kia cũng dần dần nhô cao lên, giống như một ngọn núi nhỏ, đám cỏ dại bên ngoài vặn vẹo giống như những con độc xà, dữ tợn vô cùng.
Phụt!
Trong ánh mắt kinh hãi của đám người Neuss, phía trên ma vật quái dị này chợt vỡ tan, một bóng người từ trong đó bay ra, chính là Đỗ Địch n, trên cánh tay và đùi của hắn nhô ra những lưỡi dao, các bộ phận còn lại vẫn duy trì hình dạng của con người.
“Rống!”