Chương 1281 Ma lực
Trung tâm của Ma vật hình cầu giống như một đám cỏ dại kia đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, như mãnh hổ trong núi rừng, hùng dũng trầm thấp, khoảnh khắc tiếp theo, cỏ dại tiếp xúc trên người nó nhanh chóng kéo ra thẳng tắp, phóng lên, giống như trăm ngàn mũi lao, bất chợt đâm về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An từ trên không trung nhìn xuống, không hề tránh né, sau xương sống chợt có một cái đuôi dài màu đen đầy vảy và lưỡi dao kéo ra, quét ngang, tất cả vảy trên cái đuôi dài đều dựng thẳng đứng lên, giống như một hàng lưỡi dao dày đặc, khi cả hai va chạm, xúc tu bén nhọn do ma vật bắn ra lập tức bị cắt đứt, chỗ bị đứt chảy ra máu mươi màu xanh biếc, tỏa ra mùi hôi tanh kinh dị.
“Cấp Vực Sâu…” Ánh mắt của Đỗ Địch An khẽ động, không ngờ đến sẽ gặp được một con ma vật đẳng cấp săn bắn vượt qua hai trăm, khu vực đồng bằng rộng lớn này hơn phân nửa là lãnh địa của nó, chẳng trách phía trên lại không có quần thể ma vật thảo nguyên nhỏ nào sinh sống.
Bóng người của hắn vừa động, toàn thân đột nhiên biến ra gai nhọn màu đen dài cả mấy mét, bất chợt bổ nhào xuống dưới.
Đám xúc tu hỗn loạn trên đỉnh đầu của đoàn ma vật cỏ kia bỗng nhiên nứt ra, bên trong xuất hiện một cái miệng to bén nhọn, trong miệng phủ đầu những chiếc răng sắc nhọn trắng như tuyết, hướng về phía Đỗ Địch An mà cắn nuốt.
Vèo!
Đuôi dài màu đen phía sau xương sống của Đỗ Địch An lắc lư, trông như một cái thước màu đen khổng lồ, từ bên cạnh đánh vào “gò má” của ma vật cỏ này, vảy trên đuôi dài dựng lên, xé rách một đường lớn bên miệng của nó.
Nương theo lực của cái đuôi dài, thân thể hắn xoay tròn đảo ngược trên không, cánh Cát Liệt sắt thép giống như những chiếc lông vũ khép chặt, thoạt nhìn giống như hai thanh trảm đao màu đen, phảng phất trông như cánh quạt, hướng về đoàn ma vật cỏ kia mà đánh tới.
Đoàn ma vật cỏ phát ra tiếng gầm ghê rợn, xúc thể toàn thân tụ lại, hóa thành từng cây thương bén nhọn và tấm khiên, đồng thời ngăn cản sự công kích của Đỗ Địch An, đồng thời lao về phía hắn.
Nhưng mà, độ sắc bén của cánh Cát Liệt cũng không hề thua kém cái đuôi kéo dài ra của Đỗ Địch An, vừa mới chạm vào cây thương do xúc thể tụ lại, liền dễ dàng cắt đứt nó, một đường lập tức cắt ngang qua, mấy trăm tấm khiên chắn do xúc thể tụ lại cũng không ngăn cản nổi, bị cắt thành một cái miệng lớn.
Lực xoay toàn thân của Đỗ Địch An bị triệt tiêu, hắn không đợi thân thân thể ngừng lại hoàn toàn, đuôi dài đột ngột từ trong vết nứt của tấm khiên khiên đâm tới, nhanh chóng kéo dài, trực tiếp đâm vào trong miệng của đoàn ma vật cỏ.
Nhất thời đoàn ma vật cỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, xúc thể toàn thân không ngừng run rẩy phát điên, đánh loạn xạ, thân thể nhanh chóng chui xuống mặt đất muốn bỏ trốn.
Đỗ Địch An sao có thể để con mồi đã đến tay mà còn chạy thoát được, toàn thân ma hóa, giống như một kẻ Tách Rời hung tợn, đánh về đoàn ma vật cỏ, lưỡi dao toàn thân nhảy loạn xạ, nhanh chóng chặt đứt xúc thể bên ngoài của đoàn ma vật cỏ, cắt thành từng miệng vết thương sắc bén, tổ chức ở bên trong những vết thương này đã hoàn toàn bị hư hại, không có cách nào khép lại được, máu không ngừng chảy ra, những vết thương đau đớn này lại càng làm cho đòan ma vật cỏ bỏ chạy nhanh hơn.
Trong lòng Đỗ Địch An gấp gáp, trong đầu thầm hận không thể ném lưỡi dao đâm thủng hạch tâm đại não của nó.
Ý nghĩ vừa được nảy ra, đột nhiên, một ngọn lửa yếu ớt từ trong lưỡi dao đang múa loạn của hắn trào ra, bắn dính vào thân thể của đoàn ma vật cỏ, bất ngờ thiêu cháy hừng hực, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương càng vang dội đến gai người.
Đỗ Địch An kinh sợ lắp bắp, lướt ánh mắt nhanh chóng nhìn lại bản thân, hắn phát hiện ra tất cả lưỡi dao của bản thân đều bám đầy những ngọn lửa, toàn thân giống như kẻ Tách Rời đang bùng cháy!
Tuy nhiên, ngọn lửa này hoàn toàn không gây ra nguy hại cho hắn mà còn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lúc này, một nửa thân người của ma vật cỏ đã chìm trong ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, quay cuồng kịch liệt trong bùn đất, nó muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy trên người, nhưng ngọn lửa này lại giống như dịch lửa của Ma Long, đã dính vào thì không có cách nào dập tắt được, mặc cho nó ra sức đập thế nào, ngọn lửa vẫn càng cháy càng lớn!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đoàn ma vật cỏ đang giãy dụa liên tục cũng dần dần yếu đi, cho đến khi nó ngừng chuyển động, ngọn lửa bùng cháy trên thân thể nó giống như một đoàn cầu lửa.
Đỗ Địch An hơi ngẩn người, đột nhiên, hắn nhớ đến một ma ngân khác trong thí nghiệm, Thái Dương Thú! Đây là một ma ngân huyền thoại tương đối hiếm gặp ở đại lục phía Đông, nói về năng lực tàn phá, chỉ kém một chút so với kẻ Tạo Mộng, các phương diện tổng hợp năng lực toàn diện đều là năm sao tuyệt đối, hơn nữa am hiểu công kích tầm xa, lại còn là khoảng cách siêu xa, có thể khống chế cả ánh sáng và nhiệt độ.
Ngọn lửa trên những lưỡi dao sắc nhọn, dường như chính là năng lực do Thái Dương Thú mang đến, ngoại trừ cái này thì không còn khả năng nào khác.
Tuy nhiên, hắn nghe nói vào ban đêm năng lực chiến đấu do Thái Dương Thú mang đến sẽ bị yếu đi vài cấp bậc, đến giữa trưa mới là thời điểm sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, thậm chí có thể vượt qua cả cấp bậc của bản thân, chiến đấu vượt cấp!