← Quay lại trang sách

Chương 1282 Ma lực (2)

“Bây giờ đang là đêm khuya, không có mặt trời, không có cách nào mượn được ánh sáng của tự nhiên, nhưng mà lực chiến đấu dường như cũng không kém…” Đỗ Địch An nhìn lướt qua vòng lửa đang thiêu đốt xung quanh ở phía xa xa, cỏ dại sau khi bị thiêu đốt thì nhanh chóng hóa thành tro tàn, mặt đất cũng bị thiêu đến cháy khô, không còn vật nào để bắt lửa nữa nên ngọn lửa tự động dập tắt, nhưng vòng lửa mở rộng lan tràn dọc theo cỏ dại khắp cả đồng bằng, ngọn lửa này thậm chí có thể so sánh với long tức của Ma Long giả!

Không bao lâu sau, Đỗ Địch An nghĩ ra một câu hỏi khác.

Ngay cả khi hắn đang ở ma thân kẻ Tách Rời mà lại có thể kích phát ra năng lực của hồn trùng Thái Dương Thú?

Hắn thấy hơi kinh ngạc, thử khống chế ý nghĩ để cho lưỡi dao của mình thiêu đốt, rất nhanh, ngọn lửa từ trên lưỡi dao bùng lên, nhẹ nhàng lay động ở trong gió, đây cũng không phải là ngẫu nhiên!

Hắn hơi kinh hãi, lúc trước hắn tiếp xúc với Phi Nguyệt lâu như vậy, hắn thấy mỗi lần Phi Nguyệt thi triển năng lực ma ngân đều không giống nhau, đều sẽ chuyển sang ma ngân tương ứng, nếu như đang là ma thân kẻ Tạo Mộng đọc ký ức thì sẽ không có cách nào thi triển được năng lực ngọn lửa của Hỏa Long Nhân! Tuy rằng nàng có tận ba ma ngân, nhưng khi chiến đấu thì chỉ có thể phát huy tối đa một loại năng lực ma ngân, chỉ là nàng có thể chuyển đổi nhiều lần.

Nhưng mà… bản thân hắn lại không cần chuyển đổi!

“Đây có phải là di chứng sau thí nghiệm không?” Đỗ Địch An giật mình, trong đầu hắn tạm thời chỉ có lời giải thích này.

“Thiếu gia.”

Lúc này, Neuss và những người khác nhanh chóng chạy tới, bọn họ thấy được ngọn lửa này rất lợi hại, không dám đụng vào, lúc trước bọn họ bắt lấy chân của năng lực ma ngân phi hành giả thì liền bị nối thành một chuỗi bay lên giữa không trung, giờ phút này lục tục nhảy xuống, giẫm lên mặt đất cháy đã rụi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của mặt đất, điều này làm cho bọn họ có hơi giật mình.

Đỗ Địch An hồi phục lại tinh thần, nhìn bọn họ một lượt, ngọn lửa này tuy mãnh liệt nhưng hắn cũng không lo lắng bọn họ sẽ gặp chuyện không may khi bị ngọn lửa lan đến, nếu như điểm này mà cũng không thể đối phó, như vậy cũng quá coi thường bọn họ rồi.

“Nhìn xem trong cơ thể của thứ này có Hồn trùng hay không.” Đỗ Địch An thu hồi ma ngân kẻ Tách Rời, nhìn vào ma vật vẫn đang bị thiêu đốt, trong lòng hơi động, hắn đi tới gần đưa tay chạm thử vào trong ngọn lửa.

Ngọn lửa thiêu đốt ở đầu ngón tay nhưng lại không hề có cảm giác nóng, hắn hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thì hiểu được, không phải là do ngọn lửa này hiểu được mà nhận chủ nhân, là do năng lực ma ngân của hắn đã dung nạp vào trong thân thể, trở thành bản năng, tựa như khi hắn kích phát ma thân cũng không hề thông qua ma ngân điều khiển. Cho nên khi ngón tay của hắn chạm vào ngọn lửa, bản năng khống chế nhiệt độ của hồn trùng Thái Dương Thú đã làm giảm nhiệt độ của ngọn lửa xuống.

Đám người Neuss cũng không dám dễ dàng chạm vào ngọn lửa, mà là mượn một thanh trường đao thú ma của một thân tín đi cùng chém vào thân thể của đoàn ma vật cỏ kia. Sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt, thân thể của đoàn ma vật cỏ kia cũng không còn cứng cỏi như trước, dễ dàng bị chém thành mấy đoạn, đem các bộ phận bị lửa đốt bên ngoài gọt đi, một ít ngọn lửa dính vào trường đao, sau khi ma sát kịch liệt trên mặt đất một lúc, ngọn lửa cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Mùi thịt cháy từ trên người của ma vật cỏ này bay ra, Neuss và Patton nghiêm túc tìm kiếm bên trong, nghịch ngợm một hồi nhưng cũng không thể tìm được Hồn trùng ký sinh, không khỏi thất vọng.

Đỗ Địch An cũng cảm thấy tiếc nuối, hắn thấy không có thu hoạch gì thì phất tay với Neuss và những người khác, tiếp tục rời đi.

Sau khi vượt qua đồng bằng, phía trước là một khu vực rừng núi rộng lớn, đồng bằng xen kẽ với những khu rừng, hồ nước, và thi thoảng có thể nhìn thấy các tòa nhà cũ bỏ hoang, cũng như các đường cao tốc bị hỏng và một số xe hơi xập xệ rỉ sét.

Khắp nơi trên đường đều có thể thấy được thi hài, có ma vật, cũng có những bộ xương khô của người chết trong thảm họa thời đại cũ cách cách đây ba trăm năm.

Dọc đường gặp phải ma vật, đại đa số đều là ma vật cấp Thác Hoang, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện mất con ma vật cỡ nhỏ, nhưng chúng cảm nhận được mùi hương của con người thì sẽ nhanh chóng chạy trốn.

“Thiếu gia, chúng ta còn cách Tường Lớn bao xa nữa?” Trong đêm tối, Neuss đưa thịt nướng cho Đỗ Địch An và tò mò hỏi một câu.

Đỗ Địch An cầm lấy miếng thịt nướng cắn một ngụm, “Không biết, con đường này ta chưa từng đi qua, nhưng mà đi dọc theo đường thẳng thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được, cho dù không gặp được cũng có thể nhìn thấy biên giới phía nam Đế quốc, ở nơi đó hẳn là có người sẽ biết tin tức về xung quanh Tường Lớn.”

Neuss hơi giật mình, lập tức liền hiểu được, Đỗ Địch An có lẽ là vì muốn tránh né nữ nhân thần bí quyền lực trong cung điện của Sylvia, hắn nghĩ đến cảnh tượng bên ngoài biên giới mà Đỗ Địch An từng miêu tả, trong lòng có một chút khát vọng và tò mò, hắn vốn tưởng rằng Sylvia chính là nơi duy nhất nhân loại tụ tập, nhưng mà xem ra bây giờ, chẳng những là Thần quốc, mà ở bên ngoài Thần quốc còn có khoảng trời bao la rộng lớn hơn.