Chương 1283 Gánh nặng
Thế giới này rốt cuộc lớn đến mức nào?
Nghi vấn này đủ để làm cho mọi người rung động.
Ăn xong bữa tối, dập tắt lửa trại, mọi người tụ lại di chuyển ẩn nấp vào bên trong rừng cây để nghỉ ngơi, Đỗ Địch An phụ trách tuần tra vào ban đêm, để những người khác tuần tra hắn cảm thấy không yên tâm, việc này khiến cho đám người Neuss và Patton rất hổ thẹn nhưng lại chẳng làm gì được.
Ngày thứ ba trên đường đi, tất cả mọi người lần nữa lại đột nhập vào địa bàn của một con ma vật cấp Vực Sâu, chờ cho Đỗ Địch An nhìn thấy thực lực của con ma vật này thì cũng đồng thời bị đối phương nhìn thấy được bọn họ, không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh một trận để giải quyết.
Đây là một con ma vật có hình dạng giống như rồng phương Tây, thân dài gần hai mươi mét, hai cánh bằng thịt xòe ra, giống như là một cánh buồm che ra một cái bóng thật lớn, toàn thân đều là những vảy xanh đen, trên lưng nhô lên từng cái gai bén nhọn, ba con mắt thật lớn đang nhắm chặt trên cái bụng hình bầu dục khổng lồ, khi bay về phía Đỗ Địch An, ba con mắt khổng lồ này mở ra nhanh chóng, toàn bộ con ngươi đều là màu đỏ tươi, giống như một vầng yêu nguyệt quỷ dị.
Đỗ Địch An để cho đám người Neuss lui ra, ý niệm vừa động, toàn thân hắn đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa cuồng bạo, bao gồm cả trên tóc cũng đều có lửa đang thiêu đốt, nhưng tóc lại không bị đốt cho xoăn lại, trên người hắn mọc ra một bộ lông màu đỏ tươi, vóc người trở nên cường tráng, lồng ngực cuồn cuộn đầy cơ bắp giống như đá granite, con ngươi trông như đang tức giận, phun ra ngọn lửa, phía sau mọc ra một cái đuôi dài màu đen.
Thái Dương Thú và Cát Liệt giả phối hợp cùng với nhau, Thái Dương Thú là một con ma vật hình dạng giống như sư tử, nói chính xác, là giống như Kỳ Lân trong thần thoại Hoa Hạ, trên trán có một viên xương đỏ nhô lên, trong suốt giống như một khối bảo thạch, có thể lưu trữ ánh sáng mặt trời khiến cho Thái Dương Thú vào ban đêm cũng có thể phát huy ra năng lực chiến đấu nhất định.
Không sai, đó là một chùm tia sáng giống như tia laser!
Đây là năng lực mà ba ngày nay Đỗ Địch An đã mò mẫm ra được, trong khi liên tục chiến đấu, hắn dần hiểu rõ ra và thích ứng được với bản thân, từ năng lực mà nói, so với trước khi thí nghiệm còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, thể chất cũng trở nên mạnh hơn, hắn cảm thấy thực lực hiện tại của mình ngang với Thượng vị Vực Sâu, thậm chí có khi còn mạnh hơn!
Trong nháy mắt chùm sáng đã chiếu tới thân thể đầy vảy xanh của con rồng, khiến nó không có cách nào tránh né được. Con rồng vảy xanh cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, đầu của nó theo bản năng né sang một bên, nhưng ánh sáng đã đến gần, đánh trúng mắt trái trên đầu nó, hốc mắt nổ tung, máu tươi chảy ra ròng ròng, những chiếc vảy cứng cỏi ở trước ánh sáng này lại bị dễ dàng xuyên thấu, sự đau đớn làm cho nó phát hoảng, vỗ cánh bay lượn, cuồng phong nổi lên, nó ngửa đầu gầm gừ, lấy tốc độ nhanh hơn lao về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhắm thẳng vào đầu của nó, trên trán lóe lên hào quang.
Vèo!
Chùm sáng thứ hai bắn ra.
Đầu của con rồng vảy xanh bất ngờ bị đánh trúng, hộp sọ bị ánh sáng thiêu đốt thành một lỗ hổng to bằng nắm tay, bốc ra khói màu xanh, bên trong lỗ thủng đen ngòm.
Một kích này làm cho con rồng vảy xanh ngã trực tiếp từ giữa không trung xuống, rơi vào bên trong rừng rậm, ngã đổ một mảng lớn cây cối, nó nằm ở trên mặt đất, đau đớn gầm thét, đột nhiên giơ đôi cánh lên ôm lấy nửa thân trên.
Đỗ Địch An hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên kim quang, giống như hai ngọn lửa màu vàng kim đang nhảy nhót không ngừng, giờ phút này cấu tạo thân thể của con rồng vảy xanh đã bị hắn hoàn toàn nhìn thấu, hắn thấy được một chỗ yếu kém nhất trong kẽ hở cánh thịt của nó, nơi đó đó không có xương cốt, chỉ hoàn toàn là một khối thịt.
Vèo!
Chùm sáng thứ ba trên trán bắn ra, trong nháy mắt đã xuyên qua kẽ hở cánh thịt, sau khi xuyên qua thì bắn thẳng vào mắt phải của con rồng sau cánh thịt, tiếng gào thét đau đớn dữ dội lại vang lên.
Con rồng vảy xanh buông đôi cánh thịt ra, quay đầu xoay người bỏ chạy.
Trong mắt Đỗ Địch An lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chùm sáng thứ tư hội tụ trên trán, vừa định thừa thắng xông lên, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một trận choáng váng, cùng lúc đó, một trận đau đớn dữ dội tư từ ngực, hơi thở dường như không thể thông, toàn thân đau đớn không chịu được mà phải run rẩy.
Hắn kêu lên một tiếng đầy đau đớn, ánh sáng đang hội tụ trên trán bỗng chốc cũng tiêu tan, hóa thành nhiệt năng được lưu trữ trong viên xương đỏ đặc trưng trên trán, hắn cắn chặt răng, cố gắng nín thở, cơ bắp căng thẳng, chịu đựng cơn đau đến bất chợt như vậy, không bao lâu sau, cảm giác đau đớn này cũng dần dần dịu đi, khi hắn ngẩng đầu lên được, con rồng vảy xanh kia chỉ còn lại một bóng lưng cực kỳ bé nhỏ, không có cách nào đuổi theo kịp.
“Thiếu gia?” Neuss ở phía sau lúc nào cũng chú ý đến tình hình của Đỗ Địch An, thấy Đỗ Địch An xuất hiện bất thường, hắn nhanh chóng chạy đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Đỗ Địch An từ từ tiếp đất, thu hồi ngọn lửa trên người và cái đuôi Cát Liệt, hắn không hề biết rằng, sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt như một tờ giấy, trong lồng ngực vẫn còn đau đớn, hắn hít một hơi thật sâu rồi lau đi mồ hôi trên trán, nói: “Ta không sao cả.”