← Quay lại trang sách

Chương 1284 Gánh nặng (2)

Neuss nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, trong mắt không che giấu nổi sự lo lắng, hắn biết, lúc trước thân thể Đỗ Địch An đã bị thương nặng khi trải qua thí nghiệm, dù sao cũng sẽ để lại di chứng, sự tạm ngưng bất thường trước đó và sắc mặt cực kỳ tồi tệ đã minh chứng cho điều này.

“Thầy, ngươi không có quả tim, hay là đừng chiến đấu nữa, như vậy nguy hiểm quá!” Edward chen chúc từ trong một đám thân tín bảo vệ đi ra, nói với Đỗ Địch An, tuy rằng hắn nghiên cứu thần thuật, nhưng thể chất bản thân hắn cũng ở cấp Thác Hoang, thể chất so với đám thân tín xung quanh cũng không cách biệt quá nhiều, nhưng mà luận về năng lực chiến đấu, trong đám thân tín này tùy tiện bốc ra một người cũng có thể dễ dàng hạ sát hắn.

Nghe Edward nói, Neuss và Patton gật đầu liên tục, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Một đám thân tín xung quanh chợt trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, nhưng mà nhìn vào biểu hiện của đám người Neuss, dường như tình hình chính xác là như vậy, bọn họ không khỏi cảm thấy quái lạ, không có trái tim vậy mà còn có thể sống được, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy!

Lòng Đỗ Địch An khẽ lay động, trong mắt nổi lên kim quang, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nơi lồng ngực, nhưng lại thấy vị trí nơi trái tim có rất nhiều mạch máu và vết thương hội tụ thành một khối cơ quan màu tím đen, có kích thước bằng quả đào, hình dạng giống như một trái tim nhỏ, giờ phút này đập lên thình thịch, nó vừa co rút lại, máu toàn thân chảy ngược ra ngoài, sự đau đớn trước đó chính là từ trái tim màu đen này truyền ra.

“Lẽ nào là do dùng sức quá mạnh nên không chịu nổi gánh nặng sao?” Trong mắt Đỗ Địch An lộ ra vẻ suy tư, lúc trước hắn dùng năng lực của Thái Dương Thú chiếu sáng, mỗi lần thường chỉ dùng một kích để truy giết ma vật, hôm nay lại thi triển ba lần liên tục, đến lần thứ tư xem như đã là cực hạn của hắn.

“Xem ra sau này không thể liều mạng mà dùng quá mức, tránh cho cái cơ quan sắp chết này không chịu nổi gánh nặng mà bùng nổ.” Đỗ Địch an âm thầm nghĩ, hắn thấy đám người Neuss và Patton quan tâm mình, khẽ mỉm cười nói: “Không cần lo lắng đâu, chỉ là dùng quá sức mạnh một chút, sau này ta hạn chế là được, tiếp tục đi thôi.”

Đám người Neuss và Patton đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, còn có cả cay đắng, bọn họ đều mong muốn Đỗ Địch An không còn phải mạo hiểm chiến đấu nữa, nhưng bọn họ cũng biết như vậy là không thể được, không có Đỗ Địch An, bọn họ không thể sinh tồn nổi một ngày ở nơi này, vì vậy, mặc dù biết để Đỗ Địch An tiếp tục chiến đấu sẽ có nguy hiểm, nhưng không thể không chấp nhận, chỉ là phần uất nghẹn này, làm cho bọn họ càng có quyết tâm theo đuổi sức mạnh hơn nữa.

Đỗ Địch An không thi triển Cánh Cát Liệt mà là đi trên mặt đất theo đám người Neuss, thỉnh thoảng hắn dùng thấu thị đảo mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, tuy rằng dùng thấu thị đối với thân thể cũng có gánh nặng, nhưng thi thoảng mở ra dùng một lúc cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Sau mười phút đi đường, Đỗ Địch An cảm thấy thân thể dần dần khôi phục lại rất nhiều, chân tay cũng không còn cái cảm giác ớn lạnh và cảm giác yếu ớt không thể dùng được lực nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lúc chiến đấu khi trước, trong lòng có hơi cảm khái, năng lực của hồn trùng Thái Dương Thú này thật sự rất khoa trương, so với kẻ Tách Rời còn dữ dội hơn. Con rồng vảy xanh lúc trước chưa đến gần hắn, thiếu chút nữa đã bị hắn giết chết!

Tầm tấn công siêu xa khủng khiếp này thật sự là có thể làm cho kẻ thù tuyệt vọng vô cùng.

“Phi Nguyệt chọn cho ta ma ngân này, đúng thật là có thể phối hợp với ta, nói về cận chiến là thế mạnh của Cát Liệt giả, tầm đánh xa có Thái Dương Thú này, dường như là cả gần xa đều vô địch, thứ duy nhất còn thiếu chính là khả năng phòng thủ và cảm giác, tuy nhiên nếu có thể nhanh chóng giết chết kẻ thù, về cơ bản cũng không cần phải phòng ngự.” Hắn cảm thấy hồn trùng Thái Dương Thú mà Phi Nguyệt phối hợp cho hắn, nhất định là nàng đã cố ý suy xét đến ma ngân kẻ Tách Rời của hắn, chẳng những muốn biến hắn thành thần, mà còn phải trở thành một thần chiến đấu vô cùng hung tàn!

Đột nhiên hắn cảm nhận được sức mạnh chưa từng có của bản thân, trái tim vốn dĩ thờ ơ với cuộc sống của Đỗ Địch An như được sống lại, chợt hắn cảm thấy tình trạng của mình cũng không tệ như tưởng tượng lúc trước, vẫn còn có thể cứu được.

Ví dụ, nếu như hắn có thể ổn định quả tim đen này vậy thì còn có thể sống được không? Hoặc là tìm được trái tim của người thích hợp để thay thế cho trái tim màu đen này, liệu có phải là sẽ giải quyết được nguy cơ đang tiềm ẩn của thân thể hay không?

Mặc kệ thế nào, trước tiên Đỗ Địch An muốn hiểu rõ tình trạng của bản thân rồi mới nói tiếp, đừng quên, hắn cũng được coi như một nhà khoa học, chỉ cần có đủ tài nguyên, hắn hoàn toàn có năng lực tự làm phẫu thuật cho bản thân của mình!

“Fesnia từng nói, từ phía đông Tường Chiến Thần đến Đế quốc, tốc độ đi đường bình thường cũng phải mất khoảng tầm ba tháng, khoảng cách từ Sylvia đến Đế quốc đại khái khoảng một tháng, nếu đi tới phương nam Tường Chiến Thần, có lẽ sẽ mất khoảng hai tháng…” Trong lòng Đỗ Địch An tính toán thời gian, tình huống tệ nhất là trực tiếp chạy đến phương nam Tường Chiến Thần, ở bên trong Tường Chiến Thần tìm một tên lính gác để tra khảo bản đồ.