← Quay lại trang sách

Chương 1290 Lẻn vào (2)

Dù sao thì mấy tên binh lính gác thành cũng chưa chắc đã nhớ rõ tướng mạo của đám người Đỗ Địch An, hơn nữa sau khi xong việc hắn có thể len lén đi giết hết đám binh lính nhìn thấy hắn dẫn đám người Đỗ Địch An vào.

Nếu như vào bằng mật đạo, một khi sự việc bị bại lộ, nếu như bị cấp trên tra ra, hắn không đăng ký thông hành mà quay lại thành, khó tránh khỏi sẽ trở thành đối tượng hiềm nghi, dày công mưu tính cuối cùng lại bị lộ sơ hở.

Tuy rằng rơi vào đường cùng, nhưng hắn cũng không dám phản bác lại Đỗ Địch An, hơn nữa hắn cảm thấy cho dù hắn có phản bác lại, Đỗ Địch An cũng chưa chắc đã nghe, mà hắn còn có thể đánh mất sự sự tín nhiệm từ Đỗ Địch An mà hắn không dễ dàng gì gầy dựng nên.

“Các ngươi tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi, Pinder, ngươi nói ta nghe về lịch canh gác của Tường Lớn đi.” Đỗ Địch An phân phó.

Neuss lập tức kêu đám người thân tín tìm nơi ẩn náu nghỉ ngơi, đồng thời cũng phái người canh gác, để phòng bị đội săn thú ra ngoài bắt gặp.

Pinder thấy Đỗ Địch An ý đã quyết, chỉ có thể ngoan ngoãn báo cáo hết những gì mình biết về lịch trình canh gác cho Đỗ Địch An. Đỗ Địch An sau khi nghe xong trầm ngâm giây lát, nói: “Nghỉ ngơi trước đi, đợi đến tối rồi lẻn vào.”

Bóng đêm rất nhanh đã tới.

Mọi người lấy đồ ăn thức uống từ trong hành trang ra bắt đầu ăn uống, khôi phục thể năng, đợi sắc trời sắp tối hẳn, Đỗ Địch An nhìn trên bầu trời có một đám mây bay tới, che lấp mặt trăng, mặt đất lập tức trở nên tối mịt, hắn nói với Neuss và Patton: “Các ngươi dẫn Pinder đến vùng phụ cận, dẫn một con ma vật đến đây công thành, thu hút sự chú ý của bọn họ.”

“Vâng, thiếu gia.” Neuss gật đầu.

Pinder thầm cười khổ, trên mặt lại lộ ra vẻ khâm phục, nịnh nọt nói: “Đại nhân anh minh!”

Đợi sau khi ba người rời đi, Đỗ Địch An đưa mắt theo dõi tình hình phía trên Tường Lớn, nhìn thấy lịch thay ca canh gác giống y như những gì Pinder nói, hắn lướt mắt nhìn qua những người phía sau: “Bôi Lãnh Tinh Phấn, chuẩn bị lẻn vào.”

“Đã bôi xong rồi.” Macon nhếch miệng cười nói.

Tuy rằng sắp phải lẻn vào một tòa Tường Lớn có hai mươi vị cao thủ cấp Vực Sâu, thế nhưng hắn lại không thấy căng thẳng lắm, dường như được trở lại thời thơ ấu khi hắn tham gia đặc huấn Thập Hoang Giả cùng với Đỗ Địch An, bất kể là hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào, vẫn sẽ luôn có cách giải quyết.

Những người thân tín khác thì lại chẳng lạc quan được như Macon, sắc mặt ai đấy đều nặng nề, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chẳng bao lâu, một tiếng thú gầm tức giận từ phương xa truyền về, như tiếng sấm rền vang lên liên tục. Con ngươi Đỗ Địch An lóe lên một tia sáng vàng, nhìn theo hướng âm thanh, lập tức nhìn thấy nguồn nhiệt của Neuss, Patton và Pinder, ở phía sau bọn họ là một nguồn nhiệt cực lớn, giống Cự Sư, tốc độ cực nhanh, phát ra một nguồn nhiệt độ mạnh mẽ.

“Đợi ở đây.” Đỗ Địch An nói một câu, bóng dáng liền mất hút trong bóng đêm.

Neuss và Patton liều mạng chạy, ước gì có thể mọc thêm mấy cái chân nữa, bọn họ vốn chỉ muốn dẫn đến một con ma vật có thực lực nằm trong phạm vi bọn họ có thể xử lý được mà thôi, thế nhưng hiển nhiên mấy con ma vật này không phải là hàng hóa mà bọn họ có thể chọn lựa, con ma vật bị bọn họ chọc giận này chắc còn mạnh hơn bọn họ mấy lần, may mà Tường Lớn ở ngay phía trước, nếu mà xa hơn một chút, chắc bọn họ đều đã đi đời nhà ma rồi.

“Mau! Mau chạy đến phía trước Tường Lớn là sẽ ổn thôi!” Neuss nghiến răng, cổ vũ Patton và Pinder.

Pinder thầm than khổ, con ma vật này cùng cấp Chúa Tể với hắn, tuy rằng hắn có thể thoát thân nhờ con ma vật này, nhưng mà Neuss và Patton thì chắc chắn tiêu đời, hắn không ngờ hai tên thân tín mà Đỗ Địch An tin tưởng nhất lại yếu như vậy, bạo phát hết toàn bộ sức mạnh cũng chỉ đến cấp Nội Hoang, lúc này mà hắn chạy trốn một mình, sau khi xong việc Đỗ Địch An nhất định sẽ truy cứu, thậm chí dưới cơn tức giận còn lấy đi huyết tế của hắn, cho nên hắn chỉ có thể chạy phía sau Neuss và Patton, thỉnh thoảng còn quay lại tấn công con ma vật đang phát rồ một chút.

Gào!

Con ma vật lông tóc toàn thân màu máu giống như Cự Sư đang điên cuồng gầm gừ, tốc độ cực nhanh, mạnh mẽ vồ lên, muốn tóm lấy Pinder đang chạy ở phía sau cùng.

Pinder cảm giác được tình hình sau lưng, hơi nghiến răng, kích phát ma thân, đang chuẩn bị xoay người chiến đấu, thuận tiện làm giảm tốc độ của con ma vật một chút, song tiếng gầm gừ bỗng dưng dừng lại, chỉ nghe nó phát ra những tiếng rên rỉ như mèo con, sau đó hắn nhìn thấy một bóng đen như thần trong giây lát đã dịch chuyển đến sau lưng hắn, hai tay ôm lấy móng trước của con ma vật.

Pinder nhanh chóng nhìn rõ được người nọ chính là Đỗ Địch An, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn nhìn thấy cơ thể Đỗ Địch An chợt xoay mạnh một cái, vù một tiếng, con ma vật ôm trong tay đã bị ném ra xa, lập tức bay về phía Tường Lớn.

Phựt! Phựt! Phựt!

Trên Tường Lớn đột nhiên xuất hiện mấy cái đèn pha cực lớn, ánh sáng như tuyết trắng rọi xuống, chiếu sáng bốn phía, nhanh chóng tìm thấy con ma vật Cự Sư ngã nhào trên đất.

Con ma vật tuy rằng bị Đỗ Địch An ném đi cực xa, khi rơi xuống cũng lăn bảy tám vòng, nhưng nhanh chóng bò dậy, trên người dường như chẳng hề có chút thương tổn nào, nó bị ánh sáng của đèn rọi xuống, lập tức gầm gừ về phía đèn.