← Quay lại trang sách

Chương 1298 Tòa lâu đài kỳ dị (2)

Đỗ Địch An nói một cách bình tĩnh: “Tốt nhất nên như vậy, hi vọng ngươi là người thông minh, cho dù thân phận của ta bị bại lộ, chỉ bằng những người ở đây muốn giữ ta lại, vẫn là rất khó khăn, nếu để cho ta thoát thân rời khỏi, thì ngươi cũng nên biết, rằng sẽ kinh khủng như thế nào khi có một tên Vực Sâu muốn trả thù trốn trong bóng tối.”

Pinder cười khổ trong lòng, hắn đương nhiên biết điều này rồi, chính là bởi vì hắn biết, nên hắn chưa từng nghĩ sẽ phản bội Đỗ Địch An, mà lén lút đi tố cáo, suy cho cùng, ngộ nhỡ Đỗ Địch An sống sót, cảnh ngộ của hắn sẽ nguy hiểm, đây tuyệt đối là chuyện làm ơn mắc oán, và cũng không thể nói rõ điều đó với Hồng Liên Lãnh chúa, dù sao cũng không thể nói rằng hắn ta cố tình sử dụng mưu lược để dụ họ vào tròng, Hồng Liên Lãnh chúa chưa chắc đã tin điều đó, chỉ sẽ khiến cho họ nghĩ rằng hắn ta tham sống sợ chết mà thôi.

Thuê được xe ngựa, hai người bọn bọ một lần nữa lại đến với bên ngoài gia tộc Bern.

Đỗ Địch An để cho Pinder đợi ở bên đường, cầm giấy ứng tuyển được phát bởi Hiệp hội Chiêu mộ trên tay một mình đi đến cổng vào trang viên, tám gã kỵ sĩ đột nhiên nhìn qua đó, hiển nhiên là vẫn nhớ Đỗ Địch An, khi thấy giấy ứng Tuyển được phát bởi Hiệp hội Chiêu mộ trong tay của Đỗ Địch An, mắt khẽ nhìn lao láo, nở nụ cười chế giễu nhạt nhẽo trên miệng, cơ hồ như đang có ý nghĩa gì khác.

Đỗ Địch An trông thấy nhưng vẫn làm ngơ, tỏ vẻ bình tĩnh, “Ta tới đây để ứng tuyển đầu bếp, đây là chứng chỉ do hiệp hội tuyển mộ cấp.” Nói xong liền đưa giấy ứng tuyển ra.

Con trăn màu mè cuộn mình trên vai gã kỵ sĩ kia khẽ ngẩng đầu, đồng tử kép lại nhìn chăm chú Đỗ Địch An, mang trăn phập phồng, như sẽ có thể vồ tới bất cứ lúc nào.

Gã Kỵ Sĩ cũng lo lắng con trăn trên vai của mình sẽ bất ngờ tấn công Đỗ Địch An, hắn ta đưa tay sờ đầu con trăn, để xoa dịu nó một chút, sau đó đưa tay cầm lấy giấy ứng tuyển của Đỗ Địch An, đồng thời ánh mắt dò xét Đỗ Địch An một lượt, có chút hơi ngạc nhiên, là một người dân bình thường, Đỗ Địch An lại có vẻ mặt không hề sợ hãi, nếu đổi lại người bình thường nhìn thấy vật nuôi của họ, đa số đã sợ đến nổi hai chân đã mềm nhũn ra.

Hắn không nghĩ nhiều, đưa ánh mắt nhìn vào giấy ứng tuyển, vừa lật qua để xem, thấy con dấu trên đó quả nhiên là hiệp hội tuyển mộ, lập tức gật đầu nói: “Đi với ta nào, ta đưa ngươi đi gặp quản gia.”

Nói xong, quay người đẩy cửa, đi về phía trước dẫn đường.

Đỗ Địch An đi theo sau hắn ta, sau khi bước vào cổng, rồi quay đầu nhìn lại, cánh cổng đã được kỵ sĩ hai bên đẩy mạnh đóng lại, ánh mắt của hắn xuyên qua hàng rào sắt thì nhìn thấy Pinder đang đứng bên đường, hai người chạm mắt nhau, bèn hiểu ý của nhau.

Pinder khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Đỗ Địch An cũng thu hồi lại ánh mắt của mình, chậm rãi đi theo phía sau gã kỵ sĩ ở phía trước, đồng thời cũng tùy ý dò xét cảnh vật trong khuôn viên trang viên.

Trong trang viên của Gia tộc Bern không có nhiều người hầu, suốt dọc đường đi bộ, chỉ có hai người làm vườn lớn tuổi, đang cắt tỉa cây cảnh, mà ở giữa bãi cỏ, một số vòi phun nước vẫn còn đang phun, một số thì đã không có nước, rõ ràng là thiết bị bên trong bị trục trặc, hoàn toàn không thể so sánh với gia tộc Stantine trước đó, có một cảm giác ảm đạm và đổ nát, có vẻ là một nhà quý tộc đang sa sút.

Đi qua sườn đồi, Đỗ Địch An nhìn thấy trước mặt đằng sau mảng rừng rậm là mấy tòa kiến trúc nguy nga sừng sững, cao hàng trăm mét, phong cách kiến trúc thiên về lối nghệ thuật Gô – tích, mang cảm giác u ám kỳ dị, tạo cho người ta cảm giác rất yên tĩnh.

Khi đi đến bìa rừng, Đỗ Địch An nhìn thấy một cậu bé mập mạp ngồi xổm trên bãi cỏ, dáng vóc khoảng năm sáu tuổi, đang ngồi xổm trên bãi cỏ không ngừng cào thứ gì đó, giống như những đứa trẻ bình thường đang nghịch đá bên đường.

Kỵ sĩ khi nhìn thấy cậu bé mập mạp này, hắn ta cung kính cúi đầu chào và kêu lên: “Xin chào thiếu gia Leo.”

Thằng nhóc nhỏ mập mạp sửng sốt một chút, liền xoay người, từ dưới đất đứng lên. Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy trên đôi bàn tay dính máu tươi, nhầy nhụi vô cùng, giống như màu đỏ tươi của nước ép trái cây, từ giữa hai chân cùa nó nhìn thấy, có một con thỏ bị lột da đang nằm trên mặt đất, toàn thân dính đầy máu me, đầu của con thỏ bị vặn bẻ một trăm tám mươi độ.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, nhìn thằng nhóc nhỏ mập mạp kia một cái.

Thằng nhóc nhỏ mập mạp lại nhìn chằm chằm vào gã kỵ sĩ và Đỗ Địch An, cũng không nói gì, như thằng ngốc vậy, nhưng ánh mắt vô cùng kỳ dị.

Kỵ sĩ bị hắn nhìn đến nỗi có chút không được tự nhiên, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thưa thiếu gia, đây là gã đầu bếp mới đến, đợi tí nữa làm một chút đồ ăn ngon cho ngươi nhé, ta đưa hắn đi báo cáo với quản gia trước.”

Nói xong, nhanh chân đi về phía trước.

Thằng nhóc nhỏ mập mạp vẫn cứ nhìn chằm chằm họ rời đi, đi được một khoảng xa, Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn, thằng nhóc này vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng sau lưng của bọn họ.