← Quay lại trang sách

Chương 1305 Sinh mệnh mới (2)

Sau đó, mấy người phân công, rửa rau, cắt thịt, làm bánh ngọt, vân vân.

Bữa sáng rất dễ làm, sữa bò và rau quả, đây là của Barritt.Bern, khẩu vị thanh đạm. Sữa bò và thịt xông khói, đây là của những người con trai gia tộc Bern, sữa bò và bánh ngọt, đây là của các vị tiểu thư.

Về phần của mười vị Chúa Tể và Người Khai Hoang, tất cả đều là sữa bò và bò bít tết, đồ ăn của buổi sáng sớm chính là đồ ăn năng lượng cao.

Chờ làm xong bữa sáng, mấy người trước tiên chuẩn bị tốt thức ăn giữa trưa phải làm, đợi đến thời điểm chế biến là được.

Trong lúc này, còn có thể rút ra một giờ nhàn rỗi nghỉ ngơi, ba người kia núp ở chỗ hẻo lánh trong phòng bếp nói tán gẫu, hoặc là ngẩn người ngồi ngáp. Một mình Đỗ Địch An ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt làm một giấc mỏng.

Một ngày ba bữa rất nhanh kết thúc, đến đêm, lúc Đỗ Địch An chuẩn bị trở về để nghỉ ngơi lại gặp phải Angela, nàng cố ý đến tìm Đỗ Địch An. Là một trong số mười Người Khai Hoang bên trong lâu đài cổ, địa vị của nàng chỉ hơi thấp hơn một chút so với quản gia, mà quản gia thực lực cũng không mạnh, chỉ là một người bình thường, nhưng ở thế giới này, quyền lợi thường quan trọng hơn thực lực, người mạnh hơn, không có bối cảnh, cũng chỉ là một tay đấm hơi cao cấp một chút thôi.

Về phần làm phản, làm loạn? Chắc chắn sẽ có những người khác cam tâm tình nguyện thần phục, hoặc là bị thần phục bởi thủ đoạn cưỡng ép của các cao thủ được phái đi trấn áp.

“Ngươi, đi theo ta.” Angela ngăn Đỗ Địch An và ba người khác đang trên đường trở về phòng ngủ lại, chỉ vào Đỗ Địch An đang đi ở ở phía trước, không có biểu cảm gì nói.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, gật gật đầu.

Chờ hắn đi theo Angela đi ra không xa, lập tức nghe thấy tiếng nghị luận hâm mộ của ba người đằng sau.

“Thằng nhóc này thật sự là diễm phúc không cạn.”

“Xem ra, Angela bị hắn làm nghiện rồi.”

“Xem ra thằng nhóc này phải bị ép khô.”

Đỗ Địch An nhìn Angela đang đi trước mặt một chút, âm thanh như vậy nàng hẳn là cũng nghe được, chỉ là không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra nữ nhân này đối với phương diện này, cũng không có kiêng kỵ quá lớn.

Trong lòng nhẹ thở dài, Đỗ Địch An dừng lại bên một bụi cỏ, hỏi: “Angela tiểu thư, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

“Đến phòng ta ngồi một chút, có chuyện tìm ngươi.” Angela ngừng lại, vẻ mặt cũng không còn lạnh như băng mà mang theo một chút mị sắc.

Đỗ Địch An cười khổ: “Angela tiểu thư, ba vị tiền bối kia thân thể khoẻ mạnh, tại sao ngươi lại không đi tìm bọn hắn?”

Vẻ mặt Angela chợt lạnh: “Ngươi coi ta là loại người nào, ngươi cho rằng mặt hàng thế nào ta đều để ý? Chỉ bằng ba tên đầu heo kia? Xấu hơn cả một đống phân, hừ, còn không đủ tư cách xách giày cho ta.”

Đỗ Địch An không nhịn được muốn trợn trắng mắt, thì ra là có hợp mắt ngươi hay không, hoàn toàn đều dựa vào vẻ bề ngoài sao.

“Nhanh lên, đừng làm trễ nải thời gian của ta, sắc trời không còn sớm.” Angela thúc giục nói.

Trong lòng Đỗ Địch An chợt động, vội vàng đáp ứng, nhanh bước đi theo.

Angela quay đầu rời đi, không ngờ vừa mới quay đầu liền nghe một tiếng kêu đau ‘oái’ truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại đã thấy Đỗ Địch An té ngã trên đất.

“Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy.” Angela vội vàng chạy đến đỡ hắn lên.

Đỗ Địch An ngẩng đầu lên, một vết máu xuất hiện trên khuôn mặt, máu tươi chảy ròng ròng.

Angela bị sợ đến nhảy dựng lên: “Ngươi bị làm sao vậy?” Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy chỗ Đỗ Địch An bị té ngã, có một cục đá nhỏ, phía trên dính máu, hiển nhiên, vết cắt trên mặt Đỗ Địch An là do cục đá này dẫn đến.

Đỗ Địch An đau đến mức ngũ quan nhăn lại một nắm, kêu lên đau đớn: “Đau quá, đau chết ta rồi!”

Không thể không nói, cho dù khuôn mặt có đẹp thì chỉ cần để tâm, nhất định có thể làm ra dáng vẻ xấu xí, lúc này Đỗ Địch An đau đến ngũ quan nhăn thành một nắm, đôi môi lật lên, hai mắt trợn trắng, gương mặt vặn vẹo, nhìn qua vô cùng xấu xí.

Angela bỗng nhiên hết sạch cảm giác hứng thú, không nghĩ tới một vết cắt nho nhỏ đã làm cho Đỗ Địch An lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy. Đối với nàng, bị thương cũng chỉ là chuyện như cơm bữa, nhưng nhìn dáng vẻ của Đỗ Địch An, rõ ràng chính là một tên tiểu bạch kiểm hàng thật giá thật, chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, bị thương liền muốn chết muốn sống. Mặc dù nàng có thể bằng vẻ ngoài đẹp mắt bỏ qua tất cả khuyết điểm, nhưng bây giờ Đỗ Địch An cũng không đẹp, lại yếu nhớt, trong lòng nàng thất vọng, buông lỏng đôi tay đang đỡ, cau mày nói: “Đừng kêu, tự ngươi đi tìm ngươi Rander nhìn xem, hoặc là trở về tự mình rửa sạch vết thương một chút, băng bó một chút, không phải là vết thương gì lớn, không chết ngươi được.”

Đỗ Địch An che lấy khuôn mặt bị thương, đau đến nước mũi giàn giụa, nhịn đau nói: “Nhưng, nhưng mà, ta còn phải đi tới chỗ của ngươi...”

“Khỏi phải đi nữa.” Chưa đợi hắn nói xong, Angela bèn không kiên nhẫn nói.

Đỗ Địch An kinh ngạc, thậm chí ngay cả đau đớn trên mặt cũng đã quên.

Thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, Angela càng cảm thấy phiền lòng, xoay người rời đi, lười để ý tới.

Đi tới đi tới, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, làm sao lại trùng hợp như vậy? Chính mình vừa ghét bỏ ba người khác xấu xí, mặt Đỗ Địch An đã bị phá tướng, chẳng lẽ hắn là cố ý? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được quay đầu nhìn lại một cái, vừa nhìn lại toàn bộ ý nghĩ lập tức tiêu tán, chỉ thấy Đỗ Địch An bụm mặt, đầu vai run run, phát ra tiếng nức nở trầm thấp nghẹn ngào, hẳn là...đau khóc!