← Quay lại trang sách

Chương 1306 Sinh mệnh mới (3)

Nàng lắc đầu một hồi, xoay người bước nhanh rời đi, nhân lúc sắc đêm còn sớm, tranh thủ thời gian tìm chút việc vui khác.

Đỗ Địch An không đi tìm Rander, che mặt trở lại phòng ngủ, khi che mặt cũng đồng thời dùng ngón tay không ngừng nhẹ cắt lên vết thương, để tránh cho vết thương khép lại.

Trên thực tế, vết thương này cũng không phải do hắn va chạm mà ra, lấy chất lượng của tảng đá kia, cho dù dùng sức ma sát lên mặt hắn, đều chưa chắc có thể cắt ra vết thương. Cùng lúc ngã xuống, hắn đã dùng móng tay cắt rách gương mặt của chính mình, sau đó ngã mặt trên tảng đá, lúc này mới tỏ ra là do va chạm cắt ra vết thương.

Hắn phát hiện, chính mình sau khi trải qua thí nghiệm của Phi Nguyệt, năng lực tự lành của cơ thể tăng lên đến mấy bậc, đầu tiên là chân và tay của hắn, cùng với những vết sẹo trên người khi từng ở trong tù lưu lại, tất cả đều liền lại!

Chân gãy cũng đã khôi phục, vết sẹo nội thương trước kia cũng lột ra xác sẹo, bên trong là da thịt hoàn toàn mới, trên người không nhìn thấy nửa vết sẹo, thậm chí ngay cả ma vết trên lồng ngực đều biến mất không thấy.

Chỉ tiếc, năng lực khép lại kinh người này cũng không có tác dụng trên lồng ngực của hắn, nơi trái tim hắn vẫn không trọn vẹn như cũ.

Bất quá, trải qua quan sát trong những ngày này, Đỗ Địch An phát hiện, trái tim ký kết kia, dường như mơ hồ lớn mạnh hơn một chút, tựa như sẽ trưởng thành.

Điều này khiến trong lòng Đỗ Địch An cháy lên một ánh hy vọng, có lẽ, trái tim này sẽ không ngừng trưởng thành, cho đến khi hoàn toàn thích ứng với cơ thể hắn, trở thành trái tim mới trong cơ thể hắn!

Nhìn thấy Đỗ Địch An che một mặt đầy máu trở về, ba người trong túc xá toàn bộ đều sợ hết hồn, vội vàng tụ lại lao đến hỏi thăm tình hình, Đỗ Địch An chỉ nói là bị tảng đá va chạm làm bị thương. Ba người mặc dù ghen ghét Đỗ Địch An, nhưng thấy tình trạng như vậy vẫn tranh thủ thời gian đổ nước cho Đỗ Địch An, giúp hắn rửa sạch vết thương, việc này làm Đỗ Địch An có chút phải nhìn với con mắt khác.

Ba người từ trong ký túc xá lục ra thuốc cầm máu cấp cứu, thoa lên cho Đỗ Địch An, dặn dò vài câu, từng người mới trở lại trên giường của mình.

Đêm đến, ba người rất nhanh đi vào giấc ngủ, Đỗ Địch An xốc lại tinh thần, dùng thấu thị nhìn rõ toàn bộ lâu đài cổ, rất nhanh thì nhìn thấy, vị thiếu gia tối hôm qua từ cửa sổ leo vào phòng một cô vợ bé của cha mình, đêm nay lại từ cửa sổ bò vào phòng một cô gái trẻ khác, đây là con gái lớn của Barritt, dường như là cùng cha cùng mẹ với vị thiếu gia này.

Đỗ Địch An thấy có chút cảm khái, vị thiếu gia này thật sự là tinh lực tràn đầy.

Ngoại trừ hành vi bất luân của vị thiếu gia này, lực chú ý của Đỗ Địch An chủ yếu tập trung trên người vị Hắc Pháp Sư kia, thông qua quan sát ban ngày, hắn phát hiện vị Hắc Pháp Sư này mới là nhân vật mấu chốt bên trong lâu đài cổ, hơn nữa không phải thủ vệ và kỵ sĩ được thuê của Barrit, mà là thân phận ngang hàng với khách khứa. Nhưng xem xét từ biểu hiện vị Hắc Pháp Sư này, hắn ở lâu đài cổ hiển nhiên cũng không phải chỉ là làm khách đơn giản như vậy.

Lúc này Hắc Pháp Sư đang ở bên trong phòng sách của mình đọc sách, phòng sách của hắn vô cùng rộng rãi, bên trong trưng bày rất nhiều sách vở, thông qua thấu thị, Đỗ Địch An có thể nhìn thấy chữ viết ở mặt sau trang giấy, phát hiện hắn đang xem mấy bản vẽ giải phẫu cơ thể người quái dị, phía trên là thân thể nhân loại và quái vật tứ chi hỗn hợp lại với nhau, nhìn qua giống như Trùng nhân thí nghiệm bên trong Sylvia, thân thể kết hợp giữa nửa người nửa ma vật.

Hắc Pháp Sư chìm đắm trong tất cả các cuốn sách trong phòng sách, Đỗ Địch An cũng dùng thấu thị quan sát các loại sách bên trên, bất quá dùng thấu thị nhìn thấy chỉ là mặt trái hoặc mặt bên của sách, làm cho việc phân biệt rõ vô cùng khó khăn, nhưng lúc này trong vô tình đã khiến Đỗ Địch An nắm giữ năng lực thấu thị càng thêm thuần thục, có thể đến mức nhìn rõ nội dung trên từng trang giấy.

Bóng đêm dần sâu.

Hắc Pháp Sư dường như có chút mệt mỏi, lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn thoáng qua, thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới khép sách lại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Lúc này bên trong lâu đài cổ các thiếu gia tiểu thư cũng đã ngủ, bá tước Barritt cũng đã ngủ, Hắc Pháp Sư theo cầu thang trong mật đạo xuống phòng nghiên cứu dưới tầng hầm, ở trong phòng thứ sáu tầng thứ nhất chọn lựa mấy thứ máy móc, đi tới trong phòng thứ tư tầng thứ hai, nằm ở nơi này chính là vị đầy đặn nữ tử trên ngực bị hệ thống quái dị thay thế kia, nơi phần gáy và cánh tay của nàng đã có thể nhìn thấy đường nét mạch máu màu xanh đen, hệ thống quái dị trước ngực từ từ từng bước xâm chiếm thân thể.

Hắc Pháp Sư nhìn qua, vô cùng hài lòng, xoay người lấy ra thuốc gây tê và những thứ khác, tiêm vào người nữ tử đầy đặn đang ngủ.

Khoảnh khắc vừa tiêm vào, nữ tử đầy đặn đã bừng tỉnh, mở mắt nhìn thấy Hắc Pháp Sư và thuốc gây tê trong tay hắn, vẻ mặt lập tức khó coi, lại có mấy phần tuyệt vọng, cắn răng nói: “Ngươi tội dân này, vinh quang của Vương Tước Bern, cuối cùng rồi cũng sẽ trừng phạt ngươi!”