Chương 1307 Uy hiếp
Hắc Pháp Sư nhẹ nở nụ cười: “Đáng tiếc hắn đã chết hơn 200 năm rồi, nếu không phải vậy thật muốn dùng thi thể của hắn để nghiên cứu một chút, nghe nói một nhóm vương tước sớm nhất kia, đi trên con đường tiến hoá ngoài ma ngân, tất cả đều là thiên tài chiến đấu, không giống quý tộc ngày nay, chỉ là một đám heo chỉ biết ăn uống hưởng thụ chế tạo phân và nước tiểu, phải nói là heo cũng không bằng, ít ra heo còn có thể làm thịt ăn.”
“Việc ta hối hận nhất, chính là lúc trước thuyết phục hắn thu nhận ngươi!” Nữ tử đầy đặn nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắc Pháp Sư khẽ mỉm cười: “Nể tình ân tình năm đó, ta mới đem thứ quý giá nhất để lại cho ngươi, nếu không ngươi đã sớm giống như những vật thí nghiệm kia, bị quăng vào bãi tha ma, bị xử lý như rác rưởi rồi.”
Nữ tử đầy đặn hừ một tiếng, còn muốn nói tiếp, nhưng cảm thấy đầu lưỡi tê dại, sự phẫn nộ trong mắt lập tức biến thành sợ hãi, nàng biết, hiệu quả của thuốc gây tê đã phát huy tác dụng rồi, một khi toàn thân bị gây tê, cũng chỉ có thể mặc cho ác ma trước mắt tùy ý xử trí.
Hắc Pháp Sư nhận ra sự khác thường của nàng, cười ha ha: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, nhiều năm như vậy đều qua rồi, cần gì phải giãy dụa, ngươi sớm nên cam chịu số phận rồi.”
Nữ tử đầy đặn cắn môi dưới, đau đớn kích thích, làm cho nàng cảm nhận được tri giác, nhưng đại não vẫn có từng đợt cảm giác chóng mặt và buồn ngủ kéo tới như cũ, không cách nào ngăn cản.
“Hoàn cảnh này không tệ.” Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột xuất hiện.
Đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến hai người giật bắn lên, Hắc Pháp Sư và nữ tử đầy đặn cùng lúc quay đầu lại nhìn, lại thấy một người thanh niên mặc một bộ trang phục vải đay thôn phu, xuất hiện trong phòng thí nghiệm lúc này, tuy rằng mặc một bộ quần áo phổ thông vải đay, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất kiên cường của thanh niên này, ánh mắt bễ nghễ, giống như trong lúc vung tay nhấc chân liền tự có uy nghiêm.
Nữ tử đầy đặn có chút sững sờ, xem xét từ trang phục của Đỗ Địch An, hiển nhiên không phải thuộc hạ của Hắc Pháp Sư, nhưng một người thôn phu như thế nào lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa lại đột nhiên như thế!
Khoảnh khắc khi Hắc Pháp Sư nhìn rõ Đỗ Địch An, con ngươi hơi rụt lại, thân thể nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cơ bắp toàn thân căng thẳng, khung xương chuyển động, chậm rãi điều chỉnh tư thế của cơ thể, lạnh lùng chăm chú nhìn Đỗ Địch An: “Ngươi là ai?”
Đỗ Địch An dửng dưng nói: “Buổi tối vừa ăn đồ ăn của ta mà đã không nhớ rõ ta rồi sao?”
Hắc Pháp Sư ngẩn ra, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ngươi là đầu bếp mới được tuyển? Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Trà trộn vào nơi này có mục đích gì?!” Hắn một mặt quát hỏi, nhưng trong lòng có chút khẩn trương lên, chẳng lẽ hành tung của mình bị bại lộ rồi? Thanh niên trước mắt này mang khí chất kiên cường thuần khiết, có một luồng khí uy nghiêm và dương cương, có thể yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở đây, thực lực phi phàm, phần lớn là Người chấp pháp của Thần điện đến bắt lấy hắn.
Đỗ Địch An cảm nhận được lão già trước mặt đang run rẩy và căng thẳng khó hiểu, khẽ mỉm cười, nói: “Những câu hỏi này là ta nên hỏi ngươi, ngươi trốn Barrett làm nhiều việc như vậy, hắn có lẽ không biết nhỉ, ngươi phản bội hắn, ở đây làm những thí nghiệm vi phạm lệnh cấm này, nói đi, sau lưng ngươi còn có ai?”
Hắn vốn dĩ muốn tiếp tục quan sát thêm mấy ngày, quen thuộc hơn với gia tộc Bern và với vị Hắc Pháp Sư thần bí này, nhưng sau đó phát hiện, lại tiếp tục quan sát cũng không có ý nghĩa gì, việc cơ bản nên hiểu rõ đều đã biết gần hết rồi, còn lại những gì không biết, đoán chừng phải hao phí thêm mấy lần thời gian, mới có thể từ trong những dấu vết phát hiện ra được, vẫn nên đến tra hỏi trực tiếp cho bớt việc.
Sắc mặt Hắc Pháp Sư khẽ biến đổi, lời nói của Đỗ Địch An dường như đã ngầm thừa nhận rồi, hắn biết ngày hôm nay không thể bỏ đi dễ dàng, trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy tính con đường thoát thân. Tuy rằng hắn không e ngại Đỗ Địch An trước mắt, nhưng nếu như đối phương lẻn vào gia tộc Bern chính là vì bắt hắn, điều này chứng minh hành tung của hắn đã sớm bại lộ, ở bên ngoài phần lớn là còn có những Người chấp pháp khác của Thần Điện tiếp ứng.
“Đám súc sinh chết tiệt!” Trong lòng hắn âm thầm tức giận mắng, con ngươi chuyển động, cố ý ra vẻ hung ác nói: “Ít nói nhảm, tiểu tử thối, dám đơn thương độc mã xông vào đây, ngươi chết chắc rồi!”
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng: “Xem ra phải cần thiết khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời.”
Hắc Pháp Sư cười một tiếng chế nhạo, vừa muốn mở miệng, đột nhiên con ngươi co rụt lại, chỉ cảm thấy một luồng cảm giác nguy hiểm giống như rắn độc bò lên sau lưng, toàn thân tê dại, tóc gáy dựng lên, hắn gấp rút lùi về phía sau, nhưng vẫn đã chậm, Đỗ Địch An trước mặt bỗng nhiên khuếch đại lên mấy lần, gần trong gang tấc, bốp một tiếng, hắn cảm giác đầu óc rung lên ong ong, trên mặt nóng rát, đau đớn vô cùng, phần cổ gáy đều có chút bị trật.
Giật mình, Hắc Pháp Sư rất nhanh phản ứng lại, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân tản ra sương mù màu đen, thân thể chuyển biến ma hóa.
Bốp!
Lại là một tiếng vang giòn giã.