Chương 1308 Uy hiếp (2)
Sương mù đang tản ra im bặt dừng lại, giống như là bị một bàn tay đập tan!
Gương mặt Hắc Pháp Sư bị quay đến một bên khác, trên hai bên mặt đều có một dấu tay đỏ tươi, đến mũ trên đầu cũng đều bị rớt xuống.
“Nghe lời chưa?” Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn hắn hỏi.
Đầu óc Hắc Pháp Sư có chút chuyển động không nổi, ngây người một hồi, mạch suy nghĩ vừa bị đập tan mới lần nữa tụ tập lại, nhìn Đỗ Địch An gần trong gang tấc, con ngươi căng lại: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Ngươi không nghe lời, ta chính là Tử thần mang đi ngươi, ngươi nghe lời, ta chính là vương của ngươi!” Giọng nói của Đỗ Địch An rất bình tĩnh, như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Hắc Pháp Sư giật mình trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi không phải Người chấp pháp của Thần Điện?”
Bốp!
Một tiếng vang giòn giã.
Mặt của Hắc Pháp Sư bị lệch đến một bên, qua hai giây mới phản ứng lại, trong mắt dâng lên một cơn lửa giận, tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, nhưng sau khi ánh mắt tiếp xúc với đôi mắt đen bình tĩnh của Đỗ Địch An, tức giận lập tức biến mất, chỉ là cắn răng, nói: “Nếu như ngươi thích nhục nhã ta thì cứ việc đến đây đi!”
“Ta không có hứng thú nhục nhã một lão già.” Đỗ Địch An hờ hững nói: “Chỉ là chưa đến lượt ngươi nêu câu hỏi thì đừng có càn rỡ hỏi, để đỡ phải rước khổ vào mình.”
Hắc Pháp Sư cắn răng, nuốt giận vào bụng không nói gì.
Bốp!
Lại vang lên giòn giã.
Khóe miệng Hắc Pháp Sưu tràn ra máu tươi, trong mắt hắn như muốn phun lửa, tức giận quát: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!”
“Ta không bảo ngươi không lên tiếng, ta bảo ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta không muốn lặp lại lần thứ hai.” Dodian hờ hững nói.
Lúc này Hắc Pháp Sư mới nghĩ đến lời Đỗ Địch An nói ban đầu, giận đến thân thể phát run, hắn tung hoành một đời, cũng từng thấp kém, nhưng lúc đó còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi, chính là bởi vì trải qua những thấp kém kia, hắn mới muốn trở nên mạnh mẽ, khát khao thực lực, cũng bởi vậy mới đi lên con đường này.
Từ sau khi hắn bước lên con đường này thì cũng không còn phải chịu đựng bị bắt nạt làm nhục, cảm giác ưu việt khi nắm giữ sinh mệnh người khác đã sớm thành thói quen, không nghĩ tới hôm nay lại giống như bị đánh về nguyên hình, đây là nhục nhã và nghiền ép đơn thuần, so với đám Người chấp pháp của Thần Điện khiến hắn trốn đông trốn tây, việc này làm cho sự căm phẫn của hắn còn mãnh liệt hơn!
Hít sâu vài hơi, Hắc Pháp Sư mới chậm rãi đè xuống trong lòng lửa giận, thấp giọng nói: “Những thí nghiệm này, Barrett cũng biết, ta chưa từng giấu giếm hắn, những thứ này của ta đều là hợp pháp, được hắn trao quyền cho phép, ta chỉ là người làm thuê cho hắn.”
“Những đồ vật này, không phải một mình ngươi có thể chế tạo ra được, mua ở đâu, thường xuyên tụ họp với người cùng nghề sao?” Đỗ Địch An hỏi.
Hắc Pháp Sư thấp giọng nói: “Những thiết bị này là mua ở hắc điếm, ta đều là một mình nghiên cứu, không giống người của viện nghiên cứu ma vật.”
Đỗ Địch An thoáng gật đầu, xoay người tới trước mặt nữ tử đầy đặn, hiệu lực thuốc mê trên người người sau rất lớn, lúc này đã khuếch tán đến toàn thân, mí mắt của nàng rủ xuống một nửa, đầu đã không cách nào chuyển động được, ngay cả lời nói đều không nói ra được, chỉ có ý thức tồn tại, tròng mắt lúc này đang chuyển động nhiều lần, giống như đang giãy dụa, lại giống như muốn truyền cho Đỗ Địch An tin tức gì đó.
Đỗ Địch An thấy dáng vẻ muốn nói chuyện của nàng, biết nàng muốn tiết lộ cho chính mình không ít chuyện liên quan tới việc xấu của Hắc Pháp Sư đen, chẳng qua hắn không vội, nói với Hắc Pháp Sư: “Có thứ để giải trừ hiệu quả của thuốc gây tê không, cho nàng dùng, ta nghĩ, nàng có lẽ biết rất nhiều chuyện liên quan tới ngươi, dù sao, các ngươi là bạn cũ không phải sao?”
Sắc mặt Hắc Pháp Sư hơi thay đổi trong một chốc, cố gượng cười nói: “Nơi này không có chuẩn bị thuốc giải trừ thuốc gây tê, ta làm thí nghiệm đều còn phải ghét bỏ hiệu lực của thuốc tê quá ngắn đây.”
Đỗ Địch An thấy vậy cũng không miễn cưỡng, dù sao hắn cũng không nhận biết được những thứ thuốc kia, người sau phủ định hoàn toàn cũng hết cách rồi, đe dọa mù quáng ngược lại sẽ làm cho hiệu quả đe dọa sử dụng vào lần sau sẽ hạ thấp, lúc này mới phân phó: “Chúng ta đến tầng ba xem xem.” Nói xong, xoay người đi phía trước, trước tiên kéo ra cửa phòng thí nghiệm.
Hắc Pháp Sư nhìn bóng lưng Đỗ Địch An phía trước, đôi mắt lấp lóe, khói đen trên người từ từ hiện lên, khoảnh khắc Đỗ Địch An kéo cửa ra, đột nhiên tăng tốc vọt lên trước, phảng phất một bóng đen ảo ảnh, chợt tập kích bất ngờ về phía sau lưng Đỗ Địch An.
Vèo!
Ánh bạc chợt lóe, lưỡi dao đâm ra.
Phù một tiếng, ánh bạc hóa thành một đường sáng cong, đàn hồi thành trăng tròn, rơi trên mặt đất.
Một lưỡi dao đen đuôi dài như rắn độc vung lên, cuối đuôi dao ra sự sắc bén lạnh lẽo, giống như cung rắn độc, khẽ đung đưa, giống như có mắt bình thường nhìn kỹ Hắc Pháp Sư.
Mà trên mặt Hắc Pháp Sư đã phủ đầy vảy, ma hóa của hắn chỉ mới tiến hành được một nửa đã bị bức bách ra tay, lo lắng bị Đỗ Địch An phát hiện trước tiên, bất quá cánh tay của hắn đã hoàn thành ma hóa, nhưng lúc này một cánh tay trong đó, kể cả tay áo đã cùng biến mất.