Chương 1309 Uy hiếp (3)
Ở trên mặt đất phía sau chân hắn, một cánh tay cụt ma hoá đang nằm đó, toàn thân đều phủ vảy màu xanh đen, móng tay thật dài, giống như một con dao găm với lưỡi dao.
“Ngươi có thù với ta, hay vẫn là có thù với tay của chính mình?” Giọng nói hờ hững của Đỗ Địch An truyền đến, lời vừa nói ra suýt nữa không khỏi khiến Hắc Pháp Sư tức chết, hắn che lại phần tay đã đứt, đau đến mức không dám lên tiếng, trong lòng vừa tức vừa giận, càng nhiều hơn là sợ hãi.
Lúc trước bị Đỗ Địch An kiềm chế, hắn cảm thấy đây là nguyên nhân chính mình không thể tiến vào ma thân, nhưng ở trong tình huống một nửa ma hóa như lúc này, sức mạnh tăng lên gấp đôi, thị giác cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, nguyên nhân chính là như vậy, ngược lại càng nhìn ra sự chênh lệch lực lượng giữa bản thân và Đỗ Địch An, đuôi dao gần như xuất hiện trong nháy mắt, tốc độ cơ thể ma hóa nhanh đến mức khó mà tin nổi, phải biết rằng, ma hóa là sức mạnh ma ngân thúc giục ra tổ chức tế bào biến dị, việc này phải qua quá trình, ít nhất cũng phải qua mấy giây, nhưng lúc này đuôi dao kinh khủng thế nhưng lại xuất hiện trong nháy mắt, thậm chí còn chưa tới một giây!
Đây là tốc độ ma hóa thế nào vậy?
Cảm nhận được chuôi dao lại đến gần thêm một chút, Hắc Pháp Sư hoảng sợ vội trả lời: “Ta, ta không phải cố ý, ta có thù với tay của chính mình.” Lời này nói ra, chính hắn đều cảm thấy có chút đỏ mặt.
“Nhưng ta là cố ý.” Đỗ Địch An hơi nghiêng đầu, dư quang liếc hắn một cái: “Ngươi còn có thù oán với vị trí nào trên người, nói xong một lần, ta thay ngươi báo.”
Cảm nhận được trên chuôi dao phát ra khí lạnh, Hắc Pháp Sư xanh cả mặt, khô cằn nói: “Không, không còn.”
“Thật sự không còn?”
“Thật…Không còn.”
Đuôi dao sau xương sống của Đỗ Địch An nhanh chóng thu về, tốc độ nhanh như tia chớp, cho dù Hắc Pháp Sư đều không thấy rõ, nhưng chờ sau khi đuôi dao hoàn toàn thu về, hắn nhìn thấy sau lưng quần Đỗ Địch An thế nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào, đuôi dao là từ khe hở trên quần vươn ra!
Hắn trợn to hai mắt, trong nháy mắt chính mình đánh lén, hắn vẫn kịp thời khiến cho đuôi dao vòng qua lưng quần chui ra? Đây là thong dong đến cỡ nào?!
Hắn cảm giác chính mình cơ bản có thể phỏng đoán thực lực của Đỗ Địch An, ít nhất cũng là cấp Vực Sâu, nghĩ tới đây, lòng hắn như tro tàn, lặng lẽ đi theo sau lưng Đỗ Địch An, không lại tùy thời đánh lén, trong lòng cảm thấy ủ rũ, đồng thời cảm giác chính mình có chút ngu xuẩn, đối phương nếu dám đưa lưng cho hắn, tự nhiên là đã sớm có phòng bị, cố ý chờ hắn tới tập kích.
Quả nhiên, làm thí nghiệm quá lâu, kinh nghiệm chiến đấu cũng ngu như heo.
Hắc Pháp Sư trong lòng than thở, dùng áo choàng cuộn lấy vết tay nơi tay cụt, rất nhanh cầm máu, tuy đau đớn nhưng vẫn là chuyện tốt, tốt ở chỗ vẫn trong phạm vi hắn có thể nhẫn nhịn chịu đựng được.
Đám thủ vệ bóng ma phân bố dưới tầng hầm thứ hai nhìn thấy Đỗ Địch An nghênh ngang đi ra, có chút ngây người, lúc trước bọn họ không hề nhìn thấy người này từng đi qua, nhưng là xem trang phục và dáng dấp của Đỗ Địch An, rõ ràng không phải tù nhân bị giam giữ ở đây.
Có điều, khi nhìn thấy Đỗ Dịch An đi theo sau Hắc Pháp Sư, đám thủ vệ bóng ma cũng không tiến lên chặn lại, biết điều làm như không nhìn thấy.
Nhìn thấy đám thủ vệ bóng ma xung quanh không nhúc nhích, Hắc Pháp Sư giận đến mức suýt chút hộc máu, kẻ địch lẻn vào không nhìn thấy cũng coi như bỏ đi, hiện tại nghênh ngang đi trước mắt các ngươi, lại cũng làm như không nhìn thấy, các ngươi đều là người mù sao?!
Trong lòng âm thầm oán giận, Hắc Pháp Sư nghĩ sau này có cơ hội, nhất định phải đổi hết đám rác rưởi này đi.
Lúc này, Đỗ Địch An đã dẫn đường đi tới tầng thứ ba của hầm ngầm, đám thủ vệ bóng ma ở nơi này nhìn thấy Đỗ Địch An và Hắc Pháp Sư cùng đi tới, cũng đều đứng yên bất động.
Đỗ Địch An đi tới trước một căn phòng thí nghiệm, trên cửa đã bị khóa, hắn khẽ nghiêng người, liếc nhìn Hắc Pháp Sư một cái.
Hắc Pháp Sư thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của Đỗ Địch An, âm thầm hoảng sợ, lúc này thấy hắn ra hiệu, trong lòng cười khổ, vội lấy chìa khoá ra tiến lên mở cửa.
Trong phòng thí nghiệm bày biện đủ các loại thiết bị, có ống đong, bình thuỷ tinh, ống buret, cân thiên bình, đồng hồ cát sáng nhạt… trong đó hiển nhiên cũng có cả kính hiển vi mà Đỗ Địch An để ý nhất.
“Những thứ này đều mua ở hắc điếm hả?” Đỗ Địch An hỏi.
Hắc Pháp Sư ừ một tiếng.
Đỗ Địch An cầm lấy mấy thiết bị thí nghiệm mà bản thân còn không biết là gì, hỏi Hắc Pháp Sư cách dùng. Hắc Pháp Sư nhỏ nhẹ giải đáp từng cái một cho hắn, trên mặt lại khôi phục tự tin, trong lĩnh vực thí nghiệm thì hắn là chuyên gia đấy. Hơn nữa là một Hắc Pháp Sư nghiên cứu sự tồn tại của thuật sinh mệnh, hắn cũng như các đồng nghiệp khác, từ trong xương tủy đã luôn có cảm giác kiêu ngạo hơn người, cho dù là đối mặt với Thâm Uyên mạnh mẽ thì trong lòng cũng vẫn mang theo sự khinh thường.
Đỗ Địch An dạo một vòng, dưới sự giảng giải của Hắc Pháp Sư, hắn phát hiện thiết bị trong phòng thí nghiệm này đều có tác dụng nghiên cứu sinh vật học và hóa học. Hắn hết sức hài lòng, như vậy có thể giúp hắn tiết kiệm được không ít thời gian. Hắn đi tới trước kính hiển vi, lấy ra một giọt máu của mình làm tiêu bản, cẩn thận quan sát.