Chương 1310 Thực huyết
Hắc Pháp Sư nhìn Đỗ Địch An đang chăm chú xem kính hiển vi, khẽ đảo mắt, sát ý trong mắt ẩn hiện, nhưng khi nhìn đến sau lưng Đỗ Địch An thì lại hiện lên một tia kiêng kỵ. Hắn không biết Đỗ Địch An có phải lại đang thử dò xét hắn hay không. Qua một hồi đánh giá tính toán, hắn cảm thấy lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất để ám sát. Bởi rất nhanh thôi, Đỗ Địch An sẽ bị ma khí vĩ đại kia làm cho kinh ngạc, sợ hãi cất thành tiếng.
Hắn đang đợi.
Nhưng chờ một hồi lại thấy Đỗ Địch An giống như đang ngủ, không hề nhúc nhích, hết sức chuyên chú mà nhìn kính hiển vi.
Hắn khẽ cau mày, trong lòng có chút rối rắm, cảm thấy không đoán nổi suy nghĩ của Đỗ Địch An.
Chừng mười phút sau, Đỗ Địch An chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt biến hóa không ngừng, khi thì ngạc nhiên, lúc lại nghi hoặc. Nếu không phải ban nãy đã xác nhận lại nhiều lần thì hắn thật sự nghi ngờ mình đã nhìn nhầm rồi!
Bình thường thành phần của máu chủ yếu là tế bào máu và huyết tương. Nhưng ở trong máu của hắn, trừ hai thứ cơ bản này còn có một loại tế bào nhỏ bé khác, màu đen nhạt, không phải là hình tròn mà là hình viên đạn, hết sức bén nhọn. Trong lúc chuyển động va chạm rồi sáp nhập với tế bào máu, tựa như tinh trùng gặp trứng vậy! Tế bào máu sau khi hấp thu tế bào đen nhọn kia thì màu sắc trở nên đậm lại, bên trong có thể nhìn thấy một đường viền màu đen giống như là đang thai nghén cái gì đó. Mà màu sắc của tế bào máu cũng đã có sự thay đổi, mặt ngoài từ từ mọc ra những gai nhọn màu màu đen, giống như con nhím biển vậy.
Từng tế bào máu bị tế bào kia xâm nhập, không ngừng chiếm lĩnh, giống như một loại virus lây lan.
Tốc độ cấp trung, Đỗ Địch An không khỏi nghĩ đến giờ khắc này máu trên toàn thân mình đang bị tế bào đen nháy nhọn hoắt kia chiếm lĩnh, thân thể của mình đang không ngừng biến hóa mà mắt thường khó có thể phân biệt!
Loại cảm giác đó khiến cho da đầu hắn tê dại, trong lòng thì cảm thấy sợ hãi. Bất cứ ai khi cảm thấy có thể bị mất đi khống chế, biến đổi một cách tự do cũng đều lo sợ sẽ đánh mất chính mình!
Thế nhưng, tế bào đen nhánh nhọn hoắt kia chẳng qua cũng chỉ là vật chất thần bí thứ ba trong cấu tạo máu. Hắn phát hiện thành phần bên trong huyết tương của mình, rất khác so với thành phần huyết tương của nhân loại bình. Trong huyết tương chỉ có một ít Protein, nhưng lại có một lượng lớn axit clohidric.
Hoặc có thể nói, thứ vật chất kia cũng không thể gọi là là axit clohidric. Muối và gốc axit chỉ là thành phần chủ yếu cấu thành, ngoài ra trong đó còn có hỗn hợp chất mà hắn không cách nào nhận biết được. Tất cả kết hợp với nhau khiến cho axit clohidric bên trong huyết tương có tính ăn mòn cực mạnh, còn kinh khủng hơn cả axit sunphuric. Thế nhưng kỳ lạ thay, axit clohidric bên trong huyết tương này lại không hề ăn mòn hồng cầu của hắn.
Thay vì nói là có tính ăn mòn, chi bằng nói là thực bào. Loại đặc tính này không hề có tác dụng đối với những thứ không có sự sống, nhưng đối những vật sống khác mà nói thì lại là thuốc độc trí mạng!
“Đây là di chứng của thí nghiệm Phi Nguyệt? Chẳng lẽ là phân tử Hoang Thần?” Đỗ Địch An chuyển mắt, suy tư chốc lát, rồi quay đầu sang nhìn về phía Hắc Pháp Sư bên cạnh, “Gọi một thị vệ của ngươi vào đây.”
Hắc Pháp Sư giật mình, không biết Đỗ Địch An có ý đồ gì, có điều vẫn nghe lời ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi một thị vệ ngoài hành lang tới.
Thị vệ áo đen đi vào trong phòng thí nghiệm, nhấc mũ lên lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, hẳn là một cô gái có dáng vẻ cực đẹp, đeo vòng tai pha lê khí chất ưu
nhã. Nàng nhìn lướt qua thật nhanh cảnh tượng trong phòng thí nghiệm, có phần
nghi hoặc, cúi đầu nói với Hắc Pháp Sư: “Đại nhân, ngươi có gì dặn dò?”
Hắc Pháp Sư nhìn về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đứng dậy từ trên ghế trước kính hiển vi, từ từ đi tới trước mặt mỹ nữ trắng trẻo kia, nói: “Giơ tay của ngươi lên.”
Cô gái ngơi ngây ra, nhìn thoáng qua Hắc Pháp Sư đứng bên cạnh, hắn khẽ gật đầu với nàng ý bảo nghe theo.
Cô gái không dám hỏi nhiều, theo lời giơ bàn tay nhỏ lên, cổ tay trắng như tuyết đeo một chuỗi vòng tay sáng lóng lánh.
Đỗ Địch An lạnh lùng, duỗi tay nắm chặt lấy, vừa lúc nàng đỏ mặt thì ngón tay lướt một cái.
“A!” Cô gái khẽ kêu một tiếng đã thấy Đỗ Địch An rút tay về, còn trên lòng bàn tay của mình thì có thêm một vết máu vừa mới bị rạch ra.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lên thân hình cao lớn tuấn lãng của Đỗ Địch An trước mặt, lộ rõ vẻ tủi thân.
Đỗ Địch An vờ như không thấy giơ tay lên, móng tay bên kia dài ra hẳn mấy tấc, nhẹ nhàng lướt một cái trên chính đầu ngón tay của mình, sau đó dùng sức bóp. Rất nhanh, vài giọt máu tươi theo vết thương rơi xuống, vừa vặn rớt lên miệng vết thương trên bàn tay cô gái.
Đỗ Địch An ngậm ngón tay bị rạch vào miệng khẽ hít vào một hơi, lúc lấy ra thì vết thương trên ngón tay đã khép lại. Lúc này, cô gái đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, thân thể gập xuống lui về phía sau hai bước, chỉ thấy vết thương trên bàn tay nàng đang bốc lên khói trắng.
Nàng muốn rút tay về dụi, nhưng Đỗ Địch An lại bóp chặt cổ tay của nàng, giơ lên đưa đến trước mặt mình, nhìn một cách chăm chú.