← Quay lại trang sách

Chương 1311 Thực huyết (2)

Cô gái cảm nhận được lòng bàn tay càng ngày càng nóng bỏng đau rát, trong lòng sợ hãi. Nàng biết Hắc Pháp Sư quanh năm làm thí nghiệm gì, mà Đỗ Địch An mặc dù quần áo bện cỏ nhưng khí chất lại bất phàm, nàng tất nhiên sẽ không nghĩ hắn là người bình thường. Hơn nữa từ biểu hiện của Hắc Pháp Sư thì rất có thể là hắn là người cùng ngành. Bọn họ đang lấy mình làm thí nghiệm! Nghĩ đến những thí nghiệm kinh khủng kia của Hắc Pháp Sư, nàng không nhịn được mà mãnh liệt giãy dụa, muốn rút bàn tay về.

Đỗ Địch An khẽ cau mày, giơ tay lên.

Phựt!

Tay cô gái đứt lìa từ khuỷu, bề mặt vết thương nhẵn thín.

Cô gái ngã về phía sau, nhìn cánh tay xinh đẹp mà Đỗ Địch An đang cầm, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đỗ Địch An xoay người, trở lại trước kính hiển vi, điều chỉnh khoảng cách sau đó đặt vết thương còn đang bốc khói trên cánh tay kia lên, quan sát vi mô.

Vừa nhìn, hắn lập tức ngơ người.

Sau một lúc lâu hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt cũng không có gì dao động, bởi vì hết thảy đều như hắn suy đoán. Tay của cô gái chẳng qua là để xác minh phán đoán của hắn, máu của hắn có thể xâm chiếm tế bào của những sinh vật khác!

Đơn giản mà nói, đối với những vật sống khác thì máu tươi của hắn đồng nghĩa với axit sunphuric!

Nếu như hắn không cắt bỏ bàn tay của cô gái này mà để mặc cho máu tươi của mình ăn mòn thì cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ mất tại đây, chẳng qua là thời gian nhanh hay chậm thôi.

“Đây chính là thần huyết mà Phi Nguyệt chế tạo nên?” Đỗ Địch An biến sắc, chuyện này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kinh khủng. Chỉ có một giọt máu mà đã đủ để trí mạng.

Khi hắn còn đang suy nghĩ, bàn tay trắng nõn cạnh kính hiển vi nhanh chóng hư thối, khô héo, mặt ngoài bốc lên càng nhiều khói trắng. Diện tích thối rữa lan từ lòng bàn tay lên đến cả bàn tay, nhanh chóng dọc theo tới cổ tay.

Hắc Pháp Sư bên cạnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, hắn đại khái có thể đoán được là nguyên nhân gì, chẳng qua là hắn không thể tin được.

Một lát sau, cánh tay gãy xinh đẹp kia hoàn toàn hư thối, ngay cả xương cốt cũng trở nên vô cùng đen bóng. Trên xương dinh dính chất nhầy đen nhánh tỏa sáng, bầy nhầy giống như mấy cái con đỉa đen bám ở trên đó.

Vòng tay pha lê trong suốt không hề hấn gì vẫn y nguyên nằm trên cổ tay chỉ còn xương cốt, đặc biệt chói mắt.

Đỗ Địch An cũng chú ý tới biến hóa này, không ngờ chỉ khoảng mười phút đồng hồ mà vài giọt máu của hắn đã đốt cánh tay của một Giới Hạn cháy thành như vậy. Hắn nhìn chất nhầy màu đen tuyền óng ánh kia, lấy cái nhíp bên cạnh gắp một ít bôi lên kính tiêu bản, kéo kính hiển vi xuống quan sát.

Đúng như hắn nghĩ, chất nhầy màu đen này quả nhiên là vật chất đen nhọn trong máu của hắn. Những tế bào nhọn này giống như hố đen nuốt trọn gần như sạch sẽ tất cả tế bào trên cánh tay gãy của cô gái kia, không chừa lại dù chỉ là một chút. Tất cả các tế bào bị nuốt chửng dường như đều bị truyền tống đến một thế giới khác vậy.

Xem đến đây, Đỗ Địch An cảm thấy da gà nổi toàn thân, hắn không nhịn được mà nhìn về phía mấy giọt máu tươi của chính mình vừa lấy ra lúc trước thì thấy màu máu tươi đã khô lại biến thành màu đen, còn giống với dịch thể màu đen kia!

“Nói như vậy, chẳng lẽ ta cuối cùng cũng sẽ bị thứ này nuốt chửng?” Đỗ Địch An âm thầm sợ hãi, cầm mấy giọt máu kia tiếp tục quan sát.

Rất nhanh, hắn phát hiện máu tươi của mình khác với chất nhầy màu đen trên xương tay cô gái, nó vẫn duy trì được hình dạng của tế bào máu, chẳng qua là hồng cầu và tiểu cầu bên trong những tế bào máu này đề đã bị nuốt chửng. Tế bào máu giống như một con nhím biển màu đen, mặt ngoài tua tủa gai đen nhọn, thoạt nhìn giống một loại virus hết sức nguy hiểm.

Đỗ Địch An nhíu chặt mày, rạch bàn tay của mình đưa vào quan sát dưới kính hiển vi.

Nửa giờ sau, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù máu tươi trên miệng vết thương không ngừng bị nuốt chửng, biến thành loại dáng vẻ quái dị giống nhím biển màu đen. Nhưng máu sau khi biến dị vẫn hấp thụ dưỡng khí trong không khí, mang đến sức sống cho cơ thể.

Hắn biết rằng máu toàn thân mình sớm muộn cũng sẽ bị biến dị toàn bộ, nhưng không biết sau khi biến dị thì bản thân sẽ biến thành cái dạng gì.

Có lẽ Phi Nguyệt cũng không biết loại biến hóa này.

Hắc Pháp Sư ở bên cạnh nhìn Đỗ Địch An nghiên cứu thân thể của hắn, sắc mặt cổ quái, ánh mắt hẹp dài ẩn hiện thâm trầm. Hắn cảm thấy so với mình, Đỗ Địch An còn giống một quái vật hơn.

Cô gái mất cánh tay nọ nép vào cạnh cửa không la không hét, nàng biết làm như vậy sẽ chỉ khiến mình chết một cách nhanh hơn. Suy cho cùng sự nhẫn nại của cấp trên trước giờ đều sẽ không dùng lên một kẻ hèn mọn như nàng, trừ khi là có mưu đồ khác.

Đến sau nửa đêm, Đỗ Địch An đã hiểu được phần nào về máu của bản thân, tiếp tục lấy mẫu vật từ trên thân thể mình, ví dụ như cánh tay phải đã bị hóa băng lúc trước.

Giờ đây cánh tay phải đã tan băng, khôi phục thành dáng vẻ giống như tay người bình thường, mà dường như hàn khí bên trong cánh tay cũng đã biến đâu mất, tri giác cũng được phục hồi. Thông qua quan sát dưới kính hiển vi, Đỗ Địch An phát hiện cấu tạo cánh tay phải và cánh tay trái không có gì khác biệt. Cánh tay phải băng hóa từng làm mình khốn khổ nhiều năm, sau thí nghiệm của Phi Nguyệt lại được giải quyết một cách thần kỳ như thế.