Chương 1312 Thực huyết (3)
Đỗ Địch An có ý muốn tìm ma ngân của mình để tiến hành quan sát, nhưng tìm từ đầu đến chân cũng không thấy ma ngân nên đành thôi.
“Chỉ dựa vào một cái kính hiển vi thì không đủ, còn chưa kiểm tra đến ty thể, xem ra còn cần các thiết bị tiên tiến hơn nữa.” Đỗ Địch An ngồi trước kính hiển vi. Tối nay đã thu hoạch được lượng lớn hiểu biết của mình với sự thay đổi trong máu của bản thân, giúp hắn có sự chuẩn bị về tâm lý.
“Đại nhân, trời sắp sáng rồi.” Hắc Pháp Sư thấp giọng nói.
Đỗ Địch An tỉnh lại từ trong suy nghĩ, liếc hắn một cái, “Hôm nay ngươi đừng ngủ bù nữa, theo ta đi dạo hắc điếm một chút.”
Hắc Pháp Sư ngẩn ra, vội vàng nói: “Đại nhân, hắc điếm bình thường buổi tối mới mở.”
“Vậy thì theo ta đi dạo phố.” Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.
Hắc Pháp Sư hé miệng, cuối cùng cười khổ một tiếng rồi đồng ý.
Cô gái đứng cạnh cửa nghe được lời nói giữa hai người thì ngây ra sững sờ nhìn Đỗ Địch An, không ngờ Hắc Pháp Sư giống như ma thần mà nàng nghĩ lại có thể gọi người trẻ tuổi này “Đại nhân”.
Đỗ Địch An chuẩn bị ra ngoài, chú ý tới cô gái sững sờ cạnh cửa, khẽ nhăn mặt nhíu mày nói: “Đi băng bó vết thương đi, đừng để bị lây nhiễm.”
Nữ nhân ngẩn người, không ngờ tới Đỗ Địch An lại quan tâm đến mình. Trong lòng nàng lại có mấy phần cảm động, biết rõ tay của mình là bị thanh niên trước mắt này chém đứt thế nhưng nghe được mấy câu quan tâm này vẫn cảm động một cách kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại, cuống quít dạ vâng.
Đỗ Địch An đẩy cửa ra, hất đầu với Hắc Pháp Sư ý bảo “Đi phía trước.”
Khóe miệng Hắc Pháp Sư hơi co quắp, hắn còn muốn lúc đi ra len lén ra hiệu với nàng kia bảo nàng truyền tin ra ngoài. Hiện tại chắc không được rồi.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm dưới đất, Đỗ Địch An không quay về nơi ở. Giờ phút này sắc trời vẫn mờ mờ, còn hơn một tiếng nữa trời mới sáng. Hắn đi theo Hắc Pháp Sư tới phòng của ông ta, bảo ông ta lấy ra một chút tiền vàng, sau đó hỏi thăm một chút về chuyện mua thiết bị tại hắc điếm, phát hiện thứ cần không phải là kim tệ, mà là hắc kim, loại tiền tệ phổ biến tại Hắc Ám thần điện.
Hắc kim là một loại kim loại đặc biệt được hắc ám Vu sư đặc biệt luyện chế ra, coi như tiền tệ lưu thông giữa các hắc điếm. Nó cực kỳ cứng, còn quý hơn so với cả vàng.
“Dùng điểm hoặc ma khí đều có thể đổi lấy Hắc kim, dùng kim tệ cũng được, mười kim tệ đổi một Hắc kim, kính hiển vi ban nãy đại nhân dùng là giá chín vạn Hắc kim, tương đương với chín mươi vạn kim tệ, đủ để mua cả nửa dãy phố rồi.” Hắc Pháp Sư nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An hỏi: “Sản nghiệp của gia tộc Bern trị giá bao nhiêu?”
Hắc Pháp Sư ngạc nhiên, “Ngươi muốn đem bán tất cả sản nghiệp của Barritt?”
“Ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó, lại quên rồi à?” Đỗ Địch An cau mày.
Sắc mặt Hắc Pháp Sư hơi cứng nhắc, ho nhẹ một tiếng, nói: “Dạ, tổng giá trị sản nghiệp của gia tộc Bern ước chừng mấy trăm vạn kim tệ. Nhưng trong đó đáng giá nhất là đất kinh doanh và một vài mỏ quặng. Chúng đều là bất động sản, trong thời gian ngắn rất khó bán lấy tiền. Hơn nữa bọn họ là chủ hợp pháp, muốn cướp đi không phải là dễ. Theo trình tự thì phải đến sở thẩm phán. Bất động sản trị giá như vậy, xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt, bình thường không cho phép lén lút giao dịch. Giao dịch ngầm thì thuế vô cùng cao, chẳng khác gì là kiếm tiền giúp bọn họ.”
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa, ngồi trong phòng sách lật xem tư liệu nghiên cứu, phát hiện vị Hắc Pháp Sư này có kiến thức rộng và đặc biệt am hiểu nghiên cứu về lĩnh vực sinh vật và chế tạo độc dược.
“Chất độc thần kinh, chứng tăng bạch cầu ái toan, chứng Bergamos...” Đỗ Địch An lật xem các thí nghiệm dược vật, phương diện này có rất nhiều độc dược do Hắc Pháp Sư nghiên cứu ra, có rất nhiều độc dược nổi tiếng là do những người đồng hành khác nghiên cứu ra.
Hắn đọc nhanh như gió, lật xem rất nhanh, trí nhớ siêu phàm khiến cho hắn gần như đọc đến đâu nhớ đến đấy. Đột nhiên, hắn lật đến một quyển sách có ghi “Vu Huyết Thuật”, nó giống một quyển nhật ký hơn là một thuyết thư, trên đó có nét bút của Hắc Pháp Sư, ghi chép về “Vu Huyết Thuật”.
Đây là một loại kịch độc thần kinh, có khả năng di truyền, một khi đã mắc bệnh thì sẽ di truyền cho các thế hệ sau. Sau khi trúng Vu Huyết Thuật, tính cách sẽ trở nên khát máu, điên cuồng, xúc động, cảm xúc dễ dàng bị thay đổi, khi thì nóng nảy, khi thì chán nản. Theo như ghi chép ở trên, người trúng Vu Huyết Thuật có cảm xúc thay đổi, giết người trên đường bị bắt được, có trái tim lạnh lùng, tuyệt vọng, quyết định tự sát.
Đỗ Địch An xem từng trường hợp được ghi lại ở trên, nhìn thấy mà phát hoảng, lật đến trang cuối cùng, hắn đột nhiên nhìn thấy tên của Barritt Bern, phía sau cái tên này có một chuỗi tên của dòng họ Bern.
“Ngươi hạ Vu Huyết Thuật cho Barritt?” sắc mặt của Đỗ Địch An hơi thay đổi, hắn nhìn về phía lão nhân.
Khi Hắc Pháp Sư chuyển Vu Huyết Thuật đến chỗ Đỗ Địch An, hắn biết sự việc sẽ bị bại lộ, thấy hắn hỏi chỉ cười khổ nói: “Ta cũng bị buộc bất đắc dĩ thôi. Ngươi biết đấy, những Pháp Sư giống như chúng ta đây nghiên cứu thứ đồ này cần rất nhiều tiền bạc, trước kia ta đến nương nhờ Barritt, vốn định dùng năng lực của ta để đổi lấy thù lao tương ứng, nhưng hắn ỷ vào mình là quý tộc mà thường xuyên khất nợ tiền lương của ta, cuối cùng không có biện pháp, ta chỉ có thể dựa vào chính mình.”