Chương 1314 Tam đại Thần Khí (2)
Đỗ Địch An lại không biết Hắc Pháp Sư đang đắm chìm trong sự vui sướng khi bắt được “nhược điểm” của hắn, trong lòng bị Tam Đại Thần Khí mà hắn nói làm cho dao động, nhất là Vong Linh Bảo Châu mà hắn nói, nếu như chỉ nghe thấy âm thanh của người đã chết thì hắn đã không để ý đến, thậm chí còn có chút coi nhẹ, bất kỳ máy hát nào cũng có thể làm được, nhưng nó có thể hút lấy hồn phách con người, cái này thì không phải phạm vi mà máy hát có thể làm được.
“Xem ra ba thứ đồ này hẳn là trước đây đích thực đều là những dụng cụ vô cùng cao cấp, không biết nguyên mẫu là cái gì?” ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, trong lòng nóng lên, nếu như có được ba cái dụng cụ này, thì thí nghiệm của hắn sẽ càng suôn sẻ hơn.
Hắn nghĩ đến Phi Nguyệt, hắn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối cho nàng, nếu Phi Nguyệt biết về Tường Lớn này và lấy được ba món Thần Khí thì có lẽ thí nghiệm đã thành công.
Lúc này sắc trời đã hửng sáng, trên võ trường phía sau lâu đài vang lên tiếng huấn luyện của kỵ sĩ. Nhóm người hầu của lâu đài cũng lục tục ra vào làm việc, nấu nước, giặt quần áo và phơi chăn mền.
Đỗ Địch An đưa tay vào trong ngực thăm dò Vu Huyết Thuật, nói: “Chúng ta đi loanh quanh xem xét thử đi.”
“Cái này, ta muốn xin ý kiến của Barritt một chút.” Hắc Pháp Sư trông thấy Đỗ Địch An thu hồi Vu Huyết Thuật, mí mắt giật giật, biết rõ đối phương nắm được nhược điểm của hắn.
“Chuyện ngươi làm thí nghiệm, đã xin chỉ thị của hắn chưa?”
“Ừm, được rồi.”
“Lúc gặp bảo vệ thì ngươi nói ngươi dẫn ta ra ngoài xử lý công việc là được.” Đỗ Địch An đẩy cửa, nói.
Hắc Pháp Sư thở dài đau khổ, đi theo sau Đỗ Địch An.
Khi hai người đi xuống lầu, thì đã biến thành Hắc Pháp Sư đi trước, Đỗ Địch An theo sau.
Sau khi rời khỏi lâu đài Bern, hai người nhanh chóng đổi lại vị trí, Đỗ Địch An chắp hai tay sau lưng, đi đến khu phố phía trước, nói: “Vị chúa tể được gia tộc Bern cung phụng hình như là có cấu kết với ngươi phải không?”
Hắc Pháp Sư giật mình, không ngờ đến cả chuyện này mà Đỗ Địch An cũng biết rõ, hắn chợt cảm thấy có chút nhìn không thấu Đỗ Địch An, rõ ràng là không phải đối phương lẻn vào làm đầu bếp hai ngày liền biết nhiều bí mật như vậy được, rất có thể là đã chú ý từ lâu.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng cẩn thận hơn.
“Hắn và ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi...” Hắc Pháp Sư cân nhắc lời nói của mình.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, có được sự thừa nhận của hắn thì lập tức đi tiếp.
Lang thang đến một quán rượu, Đỗ Địch An đi vào chọn mấy món ngon, bắt đầu ăn uống.
Hắc Pháp Sư mặt mày ủ rũ đi theo hắn, trong lòng đang suy tư tìm cách thoát thân, nhưng suy đi nghĩ lại thì phát hiện mọi kế hoạch đều không khả thi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đỗ Địch An mua một bộ trang phục cao cấp, làm tôn lên khí chất hào kiệt trẻ tuổi như xã hội thượng lưu, sau đó lại đặt một bộ trang phục đi hắc điếm vào buổi tối, tiếp đó dẫn Hắc Pháp Sư đi thuê xe ngựa, loanh quanh trong thành, nhấc cửa sổ xe lên, thưởng thức phong cảnh dọc đường, lâu lâu lại cảm thán vài câu làm Hắc Pháp Sư không biết rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì.
Thay đổi tám cái xe ngựa, ngắn ngủi có một ngày mà Đỗ Địch An đã đi vòng quanh chủ thành Phượng Hoàng một lượt.
“Hai vị Vực Sâu, hai mươi bảy vị Chúa Tể, đây là thế lực của lãnh chúa Phượng hàng sao…” xe ngựa đi ngang qua trước trang viên của lãnh chúa Phượng Hoàng, Đỗ Địch An cũng thuận thế nhìn thấy tỉ mỉ vị lãnh chúa Phượng Hoàng này, trong lòng cảm khái, chỉ một lãnh chúa lại đủ dễ dàng để nghiền nát Sylvia.
Đến ban đêm, dưới sự chỉ dẫn của Hắc Pháp Sư, hắn và Đỗ Địch An đi đến một hắc điếm náo nhiệt nhất trong thành.
Nơi náo nhiệt nhất đương nhiên là nơi đắt đỏ nhất.
Hắc điếm nằm trong một khu vực sầm uất, tất cả các cửa hàng trên con phố đều là châu báu, quán rượu, cửa hàng vũ khí, cho thuê bất động sản và những nơi linh tinh khác, đại đa số những người nổi tiếng đều đến đây, mà hắc điếm lại nằm ở tầng ngầm của quảng trường, có ba lối vào, trong đó là một lối đi bí mật dưới lòng đất của quán rượu cao nhất trên phố, dựa theo lời của Hắc Pháp Sư thì lý do mở ba lối vào, ngoài trừ việc thuận tiện ra vào và ẩn nấp, còn có thể nhanh chóng sơ tán khi bị người chấp pháp của Thần Điện lục soát.
Nhưng mà hắc điếm này đã được lãnh chúa Phương Hoàng bảo kê, về cơ bản người chấp pháp của Thần Điện sẽ không đến đây, hắc điếm là nơi an toàn nhất.
Sau khi ra khỏi lối đi bí mật của quán rượu, Đỗ Địch An liền nhìn thấy một thế giới ngầm xa hoa trụy lạc, rất nhiều ánh đèn sặc sỡ treo trên mái vòm, điện năng ở đây vô cùng phổ biến, các loại bóng đèn chiếu sáng đều được chế tạo với kiểu dáng đa dạng, tinh xảo và đẹp mắt.
Trong lối đi thật dài, hai bên là rất nhiều cửa hàng, chủ của các cửa hàng đều đeo mặt nạ quỷ, vẫy cờ, trên đó viết chữ quảng cáo để thu hút khách, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Đỗ Địch An và Hắc Pháp Sư cũng đeo một chiếc mặt nạ, mỗi người mang một cái đầu sói, trà trộn vào trong đám người.
Pháp Sư trong đám đông cũng đeo mặt nạ với nhiều hình dạng khác nhau, còn có một số đeo mạng che mặt và khẩu trang, giấu khuôn mặt mình ở trong bóng tối.