← Quay lại trang sách

Chương 1315 Tam đại Thần Khí (3)

Ánh mắt Đỗ Địch An đảo qua các cửa hàng ở hai bên, nhất thời nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, có nhiều dụng cụ dùng trong thí nghiệm, thậm chí còn có cả đèn pin nhỏ và đồng hồ điện tử.

Ngoài những thứ này ra, một số vật liệu thí nghiệm tương đối bắt mắt hơn, có tứ chi ngâm trong bình, có trái tim của ma vật hiếm thấy nào đó, còn có trên ống nghiệm màu đỏ của một cửa hàng có ký hiệu máu của một quý tộc nào đó.

Đỗ Địch An nhỏ giọng hỏi Hắc Pháp Sư thì mới biết được, tổ tiên của vị quý tộc này từng là một vị vương tước, có sức chiến đấu vô cùng xuất sắc, lứa cha ông của quý tộc từng có người thức tỉnh, đạt được sức chiến đấu phi thường, bởi vậy, máu của vị quý tộc này có giá trị nghiên cứu rất tốt.

Chẳng mấy chốc, Đỗ Địch An nhìn thấy một chiếc kính hiển vi ở một trong những cửa hàng lớn nhất, giá niêm yết trên đó cao hơn một chút so với lời Hắc Pháp Sư nói, chín vạn tám hắc kim!

“Giá lại tăng rồi, may mà mua sớm.” Hắc Pháp Sư cũng nhìn thấy, không khỏi cảm thán, có chút vui mừng.

Đỗ Địch An dạo một vòng, nhìn thấy mấy món đồ nhỏ như máy hát, máy ảnh, giá cả không hề rẻ, một chiếc máy hát đã là tám ngàn một cái, máy ảnh hai vạn. Đỗ Địch An để Hắc Pháp Sư trả tiền mua một bộ cao cấp nhất.

Mang theo hàng hóa vừa mua đi dạo trong lối đi, chủ cửa hàng hai bên càng nhiệt tình hét lớn với Đỗ Địch An và Hắc Pháp Sư.

Sau khi đi dạo hết các cửa hàng, Đỗ Địch An và Hắc Pháp Sư đến trước hắc điếm ở cuối khu phố, theo như lời của Hắc Pháp Sư thì đây là nơi chịu trách nhiệm tìm xử lý và đăng ký công việc cho Pháp Sư, giải quyết các loại vấn đề của Pháp Sư.

Sau khi Đỗ Địch An đi vào, dạo qua một vòng, biết những gì Hắc Pháp Sư nói là sự thật, hắn tiện tay bắt lấy một nữ tử mặc áo choàng đen đeo mặt nạ thỏ hỏi: “Đã từng nghe nói đến Pháp Sư Tam Đại Thần Khí chưa, nói cho ta nghe một chút.”

Nữ nhân mang mặt nạ thỏ đột nhiên bị Đỗ Địch An kéo thì giật mình, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An nói: “Buông ra!”

Đỗ Địch An liếc nhìn Hắc Pháp Sư ra hiệu.

Hắc Pháp Sư khẽ cười khổ, ho khan một tiếng, lấy ra một tấm huân chương màu đen có khắc năm dấu sao từ trong áo choàng đen.

Nữ tử đeo mặt nạ thỏ nhìn thấy huân chương này, trong mắt chợt lạnh, vội vàng nói: “Ngươi, ngươi là Thánh Vu đại nhân?”

Hắc Pháp Sư ho nhẹ một tiếng, nói: “Nói cho hắn nghe một chút chuyện về Tam Đại Thần Khí đi.” hắn biết Đỗ Địch An hỏi cái này là muốn xác thực lời nói của hắn, cũng may mà hắn không nói dối, cũng không phải là giả.

Nữ tử đeo mặt nạ thỏ kia sửng sốt một chút, phản ứng rất nhanh, lập tức giải thích với Đỗ Địch An, thái độ hết sức cung kính và nói cũng rất tỉ mỉ.

Sau khi nghe xong thì Đỗ Địch An khẽ gật đầu, đại khái là cũng tương tự như những gì Hắc Pháp Sư đã nói, hắn hỏi: “Vua Pháp Sư đang ở đâu, ngươi có biết không?”

Ánh mắt nữ tử đeo mặt nạ thỏ lộ ra một chút cổ quái, lắc đầu nói: “Không biết.”

“Đây không phải là điều mà họ có thể biết rõ được.” Hắc Pháp Sư nói.

Đỗ Địch An buông nữ tử mang mặt nạ thỏ ra, quay người trở về: “Đi thôi, đi gặp Vua Pháp Sư.”

Hắc Pháp Sư bị lời nói của Đỗ Địch An làm cho hoảng sợ: “Tìm, tìm Vua Pháp Sư? Chẳng lẽ là ngươi muốn Tam Đại Thần Khí kia?!”

Đỗ Địch An từ chối cho ý kiến: “Dẫn đường, nhân tiện nói cho ta nghe một chút chuyện của Vua Pháp Sư luôn.”

Hắc Pháp Sư trông thấy Đỗ Địch An thật sự rất nghiêm túc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng tiến lên, tới gần rồi hạ giọng nói: “Đại nhân, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, hay là chúng ta trao đổi bàn bạc lại đi, coi như là ta cầu xin ngươi đó.”

Đỗ Địch An làm như không nghe thấy, sải bước đi về phía trước.

Hắc Pháp Sư có hơi lo lắng, theo sát bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nói: “Đại nhân, hành tung của Vua Pháp Sư bất định, ngay cả ta cũng không biết hắn ở chỗ nào, chúng ta không tìm được hắn đâu, nếu như ngươi nói muốn Tam Đại Thần Khí kia, ta có một cách khác, biết đâu lại có thể đáp ứng nhu cầu của ngươi.”

“Hửm?” ánh mắt của Đỗ Địch An khẽ di chuyển: “Nói nghe chút đi.”

Hắc Pháp Sư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Đại nhân, ngươi muốn Tam Đại Thần Khí kia hẳn là chỉ dùng để làm Vu Thuật hoặc là cái gì đó thì chúng ta hoàn toàn có thể dùng Vu Khí khác có cùng chức năng để thay thế, chẳng qua là hiệu quả yếu hơn một chút mà thôi.”

“Chẳng hạn như?” Đỗ Địch An cau mày.

Hắc Pháp Sư nhỏ giọng nói: “Theo như ta được biết, Tam Đại Thần Khí này cũng đã từng xuất hiện hàng giả chất lượng cao, từng có người tham khảo hiệu năng của Tam Đại Thần Khí, muốn tái tạo Tam Đại Thần Khí, mặc dù cuối cùng hiệu năng không thể so sánh được với Tam Đại Thần Khí, nhưng cũng xem như là Vu Khí trình độ cao nhất, tên của chúng được phân thành Mắt Thần Quang, Ma Kính Vạn Năng và Nhiếp Hồn Thần Châu! Hơn nữa, ngoài ba món hàng giả chất lượng cao này ra còn có vài món Vu Khí cũng cao cấp, hiệu quả không khác lắm so với Mắt Chúng Thần, thuộc về bản nâng cấp của kính hiển vi, nhưng mà giá cả đắt đỏ, đều là vật có chủ, không được bán ở trên thị trường mà thôi.”