← Quay lại trang sách

Chương 1320 Theo dõi (2)

Dưới lớp mặt nạ này là một khuôn mặt trung niên giản dị, bình thường không có gì đặc sắc, ấn tượng duy nhất khắc sâu chính là đôi mắt của hắn, nội liễm mà bình tĩnh, thâm thúy và cơ trí, như thể có hai ngôi sao đen khảm trên khuôn mặt, làm cho khuôn mặt bình thường này được tô điểm thành một phong cách khác.

Đỗ Địch An nhìn thật lâu, nhớ kỹ khuôn mặt này, ngay lúc hắn vừa định thu hồi tầm mắt, thì đột nhiên lia nhanh đến một vật trong tầm mắt, hắn không khỏi giật mình, ngay tức khắc ánh vàng trong đồng tử lại hiện lên, tầm mắt xuyên thẳng qua lớp mặt nạ hồ ly, bắn vào trên mặt người trung niên, lại xuyên thấu vào bên trong, đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt bình thường mà mình nhìn thấy lúc trước này lại là một cái mặt nạ!

Vật liệu là chất keo và vô cùng mỏng.

“Mặt nạ kép?” ánh mắt của Đỗ Địch An di chuyển, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấu đến chỗ sâu nhất, nhìn thấu toàn bộ đại não của người này, sau đó nhanh chóng thu lại, làm bộ như không có việc gì.

“Hửm?” Blanque cảm giác được một cỗ khác thường mơn trớn trên khuôn mặt mình, như là có cái gì đó khủng bố đang dừng trên người mình, hắn đảo mắt, nhìn đám người ở hai bên đường trước mặt mình, hắn trông thấy những mặt nạ kỳ dị, và đằng sau chiếc mặt nạ chứa đựng sự phấn khích, ngạc nhiên, kính cẩn và thờ ơ, trong đó không thiếu người trong mắt hiện lên sự thù hận bị hắn bắt được.

Nhưng mà, ánh mắt của người cho hắn cảm giác thù hận này cũng không mạnh mẽ gì.

“Có chuyện gì vậy?” trong lòng Blanque nghi ngờ, cảm giác khác thường trước đó đã biến mất, như ảo giác, nhưng loại cảm giác khủng bố này lại rất chân thực, trong lòng hắn đang thầm rét lạnh, đột nhiên cảm thấy chuyện Pháp Sư tập kích khu Camp lần này không hẳn chỉ là chuyện Pháp Sư lang thang bình thường phá vỡ quy củ, có lẽ còn có những âm mưu khác ẩn sau nó.

Ngay sau đó, Blanque đi thẳng.

Đỗ Địch An bình tĩnh quan sát, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, bước vào trong kiến trúc giống như tòa cung điện phía sau quảng trường.

Đoàn người đã bị tách ra ở xung quanh lại hòa vào nhau một lần nữa, đường ai nấy đi.

“Ngươi có chắc Blanque này năm nay mới có hơn năm mươi tuổi không?” Đỗ Địch An chờ đám người xung quanh tản ra rồi mới nhìn chằm chằm Hắc Pháp Sư hỏi.

Hắc Pháp Sư sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Đại nhân, có rất nhiều Pháp Sư đều biết chuyện này, nếu ngươi không tin cũng có thể hỏi bọn họ, ta cũng nghe nói thôi, nếu là sai thì đoán chừng tất cả mọi người đều sai.”

“Ở đây các ngươi có Pháp Sư nào có thể làm cho dung mạo của người hơn năm mươi tuổi khôi phục lại dáng vẻ của người trẻ đôi mươi không?” Đỗ Địch An hỏi.

Hắc Pháp Sư ngẩn người, ngay tức khắc biết Đỗ Địch An đang muốn ám chỉ Blanque, nhưng chẳng phải là Blanque đang đeo mặt nạ sao? Làm sao mà Đỗ Địch An biết được khuôn mặt của hắn giống như một thanh niên tuổi đôi mươi được chứ?

Rất nhanh hắn đã nghĩ tới năng lực cảm giác của Đỗ Địch An, trong mắt không khỏi lóe lên một tia chấn động, nhưng hắn nhanh chóng ý thức được, không thể để cho Đỗ Địch An biết hắn đã nhận ra được việc này, hắn vội mượn cơ hội nói: “Khuôn mặt của người hơn năm mươi tuổi lại mới hơn hai mươi tuổi? Làm sao lại có khả năng đó được chứ!”

Đỗ Địch An nhìn bộ dạng kinh ngạc đến ngây người của hắn, nhíu mày, không nói thêm nữa, xoay người đi đến tòa cung điện kia.

Hắc Pháp Sư vội vàng đuổi theo: “Đại nhân, chúng ta ngồi xổm ở bên ngoài quan sát đi, liều lĩnh đi vào bên trong quá nguy hiểm.”

“Ta biết rồi.”

Đi đến bên ngoài cung điện, Đỗ Địch An sắp xếp cho Hắc Pháp Sư bỏ tiền ra, tùy tiện mua mấy thứ Vu Khí trước một cửa hàng, sau đó cả hai nghỉ ngơi trong một góc phòng.

“Xem ra thân phận của hắn là thật.” trong lòng Đỗ Địch An thầm nói, ánh sáng vàng trong đôi mắt hắn chợt lóe lên, thông qua thấu thị, hắn trông thấy sau khi Blanque bước vào cung điện này, người dọc đường nhìn thấy hắn đều chủ động chào hỏi, vốn là người đang ngồi cũng nhanh chóng đứng lên, còn người vốn đang đứng thì lại bước nhanh tới nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính, có lẽ đây không phải là một người thay thế ngụy trang.

Sau khi Blanque bước vào cao ốc, chào hỏi hơn mười người trong cao ốc, ở lầu ba mở hội nghị, thông qua ngôn ngữ môi, Đỗ Địch An có thể đọc ra nội dung bọn họ đang nói, quả nhiên là đang thảo luận về chuyện Vu Huyết Thuật.

Đỗ Địch An lặng lẽ quan sát bọn họ thảo luận và đưa ra quyết định, ánh mắt chuyển hướng đến tám vị kỵ sĩ mặc giáp đen trên người cùng đi với Blanque, tất cả tám vị kỵ sĩ mặc giáp đen này đều được trang bị súng trường và kiếm bên eo, chợt nhìn thấy bọn họ không có gì chênh lệch so với kỵ sĩ bình thường, nhưng thể chất của bọn hắn lại tương đối kinh người, mặc dù tất cả đều đã áp chế phản ứng nhiệt lượng nhưng mật độ xương và cấu tạo bên trong cơ thể, tất cả đều là cấp Chúa Tể!

Bây giờ Đỗ Địch An đang sử dụng thấu thị để quan sát cấu tạo cơ thể của những người có thể chất khác nhau, từ lâu hắn đã có một bộ phương pháp để phân biệt thể chất mạnh yếu từ các cơ quan bên trong cơ thể, mật độ xương chỉ là một trong số đó, hắn phát hiện thể chất của con người càng cao, cấu tạo bên trong cơ thể càng phức tạp, thay đổi về mạch thần kinh khác xa so với người bình thường, đây là sự biến đổi của ma ngân.