Chương 1321 Theo dõi (3)
Thể chất càng cao, cơ thể càng có nhiều biến đổi.
Cơ thể sau khi bị biến đổi này cũng có nhiều khả năng thích ứng hơn với diện tích bao phủ ma thân lớn hơn, hoặc thậm chí là toàn bộ ma thân.
“Tám vị thủ vệ Chúa Tể, bản thân hắn cũng là Chúa Tể, mà hẳn phải là Chúa Tể đỉnh phong, xương trong cơ thể đều sinh ra lân cốt, trái tim có xương sườn phức tạp bao quanh, có vẻ như năng lực của hắn nên liên quan đến phòng ngự.” Ánh mắt của Đỗ Địch An khẽ nhúc nhích, sức chiến đấu như vậy cho dù không bằng Vực Sâu thì cũng không kém hơn bao nhiêu, nếu năng lực của bọn họ đặc biệt hơn một chút thì mới có thể giết chết Vực Sâu!
“Blanque này thân là Nghị sĩ, nếu không phải Vực Sâu thì hẳn là khuyết thiếu Cực Băng Trùng Vương.” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, xem ra ngay cả là trong Tường Lớn thì sự tồn tại của Cực Băng Trùng Vương cũng là rất hiếm có, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Blanque muốn thăng cấp thành Vực Sâu ở chỗ này thì vô cùng khó khăn.
Hai giờ sau, hội nghị kết thúc, Blanque đến văn phòng trong cao ốc và phê chữa tài liệu.
Bốn năm giờ sau, Đỗ Địch An mới chờ hắn đi ra, ngay tức thì kêu Hắc Pháp Sư đi theo sau Blanque là tám vị kỵ sĩ bảo vệ, cùng nhau rời khỏi hắc điếm ngầm.
“Đại nhân, chúng ta có nên đi theo không?” Rời khỏi trang viên, Hắc Pháp Sư không thấy Blanque và tám kỵ sĩ đâu nữa, hắn thử dùng khứu giác lần theo nhưng phát hiện là đã biến mất, hắn không khỏi nhìn về phía Đỗ Địch An hỏi.
“Đừng nóng vội, ở quá gần sẽ bị bại lộ.” Đỗ Địch An nói, hắn nghi ngờ rằng việc hắn dùng thấu thị quan sát lúc trước đã bị Blanque phát hiện, bởi vì người kia đã phân phó cho cấp dưới của hắn ở trong văn phòng phê chữa tài liệu để hắn chú ý người ra vào trụ sở chính của hắc điếm ở Nila, sau khi ra vào đều phải đăng ký danh tính để phòng ngừa có người kẻ vào gây rối.
“Nhưng mà đã không thấy bọn họ đâu nữa rồi.” Hắc Pháp Sư không khỏi lo lắng nói.
“Đừng nóng vội, trong lòng ta đã nắm chắc rồi.” ánh mắt Đỗ Địch An khẽ lóe lên, ánh sáng vàng bên trong thỉnh thoảng lại hiện lên.
Ra khỏi trang viên, Đỗ Địch An bước nhanh về phía trước, vọt tới mái nhà bên đường, nhanh chóng đuổi theo một hướng.
Hắc Pháp Sư nhìn thấy dường như Đỗ Địch An có thể tìm được Blanque, Hắc Pháp Sư cũng vội vàng theo sát.
Mười phút sau, Đỗ Địch An và Hắc Pháp Sư dừng lại dưới một tòa kiến trúc tháp đồng hồ cao chót vót, Hắc Pháp Sư nhìn về phía trước và nhìn thấy tám bóng người mặc áo choàng đen đang phi ngựa nhanh và hộ tống một người cũng mặc áo choàng đen.
Những người này dừng lại trước một tòa sơn trang rượu đỏ, khách khứa ra vào sơn trang, dòng người đông đúc.
Sắc mặt Hắc Pháp Sư hơi thay đổi, nhanh chóng nói: “Hắn muốn trà trộn vào trong đám người!”
Đỗ Địch An nói nhỏ: “Ta đi bắt hắn.”
Hắc Pháp Sư liếc mắt nhìn hắn một cái, tình cờ nhìn thấy ánh sáng màu vàng trong con ngươi của Đỗ Địch An, cảm thấy có chút không thể giải thích được, tim đập nhanh, không ghìm được sự kinh ngạc.
Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy Blanque và tám vị thủ vệ tiến vào biệt thự rượu đỏ, đi thẳng tới hầm ngầm của sơn trang, nơi đó bày đầy rượu hảo hạng, khách bình thường dường như không thể đi vào được.
Ngay sau đó, Blanque và tám vị thủ vệ được phục vụ bởi một nữ tử khí chất ung dung và xinh đẹp sau quầy hàng của sơn trang rượu đỏ, bọn họ thay quần áo, cởi bỏ tất cả mặt nạ, thay âu phục, áo bành tô vân vân.
Chỉ trong chốc lát sau, tám vị thủ vệ và Blanque lần lượt bước ra khỏi sơn trang, giống như một đám nhân sĩ hòa vào đám khách xung quanh.
Rất nhanh thì Blanque đã bước ra, còn mang theo một hộp quà rượu đỏ trên tay, tám vị thủ vệ đi theo sau hắn, trò chuyện và cười đùa như những người bạn chí cốt.
Đỗ Địch An nhìn đám người Blanque rời khỏi nhà máy rượu, leo lên chiếc xe ngựa quý tộc đã chuẩn bị sẵn ở cửa rời đi, sau khi bọn họ lái xe ra ngoài, hắn mới kêu gọi Hắc Pháp Sư, rồi gọi một chiếc xe ngựa ở bên đường.
Bên ngoài nhà máy rượu là một khu phồn hoa, ở đây thường xuyên có xe ngựa mời chào khách hàng, nên cũng không để hắn phải chờ đợi nhiều.
“Bọn họ đã đi ra chưa?” Hắc Pháp Sư nhìn thấy Du Dĩ An gọi xe ngựa đến, không khỏi kinh ngạc, mười mấy người lần lượt đi ra khỏi từ nhà máy rượu, hắn đã cẩn thận quan sát từng người một, nhưng không thấy bất cứ điều sự đáng ngờ gì.
Đỗ Địch An không có trả lời hắn, xoay người đi lên xe ngựa.
Hắc Pháp Sư vội vàng đi theo, đợi hắn vừa ngồi xuống, phu xe đã đánh roi vào con ngựa, từ từ chậm rãi khởi động xe ngựa, đồng thời quay sang hỏi hai người: “Hai vị đi đâu vậy?”
“Đi về phía trước đi.” Đỗ Địch An căn dặn nói.
“Hả, không có tên nơi đến à….” Phu xe chưa nói dứt lời, một đồng xu vàng bắn tới tấm ván bên cạnh chỗ hắn ngồi, khẽ lay động, cũng khiến cho mí mắt của hắn lay động theo, lời nói ngay miệng cũng theo đó mà lập tức dừng nay.
Một đồng xu vàng, đối với hắn ta mà nói, có giá trị bằng nửa tháng chạy xe, mà còn phải là lúc kinh doanh cao điểm.
Phu xe không còn nói nhiều nữa, điều khiển xe ngựa đi về phía trước.
“Giao lộ phía trước rẽ trái nhé.” Đỗ Địch An ra lệnh.
“Dạ vâng ạ, thưa ông.” Phu xe vội vã đáp lại, nghe lời điều khiển xe rẽ theo.