Chương 1326 Dụng cụ Trùng tộc (2)
Toàn bộ thiết bị trông không phức tạp, hoặc thậm chí tương đối đơn giản, thậm chí còn bình thường hơn cấu trúc của kính hiển vi.
“Đây là Lôi Đình Lự Kính mà ngươi muốn.” Ánh mắt Blanque trông ủ rũ, nói: “Ngươi có thể mang nó đi, nhưng ngươi phải hứa với ta là không được làm phiền gia đình ta nữa.”
Đỗ Địch An đưa hắn tới trước Lôi Đình Lự Kính, dò xét một chút, mới hỏi: “Cái này sử dụng như thế nào?”
Blanque lưỡng lự, nhưng vẫn bước tới để hướng dẫn cho hắn ta, “Đây là công tắc, Lôi Đình Lự Kính hoạt động bằng điện, nhưng tại chỗ này có một cục pin dự trữ trong đó, đợi khi hết pin thì có thể sạc lại, đây là gương quan sát, đây là mặt gương đỡ lấy mẫu, đây là kính phóng to bội số….
Đỗ Địch An nghiêm túc mà nghe rất kỹ, Lôi Đình Lự Kính này nhìn thì cực kỳ đơn giản, giống như một chiếc vòng kim loại đơn thuần, nhưng không ngờ có rất nhiều thứ nhỏ nhặt nằm trên đó, nhưng tổng thể hoạt động không phức tạp, tương tự như một chiếc kính hiển vi.
“Khởi động nó cho ta xem nào.” Đỗ Địch An nói với Blanque, mà không tự mình làm, dù sao đây là bức Tường Lớn có điện năng, cho dù hắn là Vực Sâu, trong tình huống quá tải điện áp trước mặt thì cũng sẽ bị biến mất như khói bụi.
Nhìn thấy Đỗ Địch An thận trọng như vậy, Blanque trong lòng thầm thở dài một hơi, nhưng hắn không có lừa gạt Đỗ Địch An, lập tức bắt tay vào thao tác vận hành, khởi động Lôi Đình Lự Kính.
Vèo Vèo!
Khi bật Lự Kính lên, Đỗ Địch An nhìn thấy ánh điện rít lên từ chiếc vòng kim loại, mà những chữ Rune phức tạp được khắc xung quanh chiếc vòng kim loại lúc này lóe lên ánh sáng xanh huyền bí, thắp sáng toàn bộ kim loại giống như một mạch điện vòng, chẳng bao lâu, sự nhấp nháy điện quang trong vòng kim loại ngày càng nhiều, dường như trong vòng có một từ trường riêng, hút các dòng điện nhấp nháy vào nhau.
Không bao lâu, dòng điện tạo thành một mạng lưới lớn bên trong chiếc vòng kim loại, nhìn thấy ánh điện quang nhấp nháy, trông cực kỳ kinh ngạc.
“Bỏ vào thứ ngươi muốn quan sát là một sợi tóc.” Blanque nhổ một sợi tóc bạc ở trên đầu, ném vào dòng điện nhấp nháy trong chiếc vòng kim loại, sợi tóc bạc bị dòng điện tác động ngay lập tức, biến thành bụi mịn. Lúc này, Blanque đi tới gương quan sát ở phần mở rộng bên cạnh chiếc vòng kim loại, một chút cũng không sợ dòng điện nhấp nháy, đưa mắt nhìn vào ống hình trụ, nói: “Bây giờ có thể nhìn thấy tất cả những vật chất cấu tạo thành nằm bên trong sợi tóc này, ngươi có xem xem không?”
Đỗ Địch An có chút giật mình, không ngờ cách sử dụng Lôi Đình Lự kính là như thế này, lần đầu tiên nghe nói vật thể quan sát sẽ bị phân giải bằng dòng điện, như vậy sản phẩm thí nghiệm há chẳng phải bị phá hủy sao?
Hắn ta không hỏi, mà cứ y theo lời của Blanque, nhìn từ gương quan sát trước.
Tuy nhiên, hắn không thực sự trực tiếp nghiêng người qua đó, mà thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào đó từ một khoảng cách rất xa, và ngay sau đó nhìn thấy vô số quả cầu nhỏ chuyển động trong gương quan sát, có màu đen thui, giống như những quả nho đen.
“Đây là cấu tạo của tóc sao?” Đỗ Địch An khẽ cau mày, đột nhiên cảm thấy Lôi Đình Lự Kính không có tác dụng gì nhiều với bản thân, bởi vì hắn không rõ cái thứ mình nhìn thấy là tầng lớp nào trong tóc.
Tuy nhiên, nếu đã đến tay rồi, không dùng thì uổng phí, bằng không đã lãng phí công sức lớn như vậy.
“Tắt đi.” Đỗ Địch An nói.
Blanque ngay lập tức tắt ngay cái nút, dòng chảy nhấp nháy trong vòng kim loại dần dần giảm đi, cho tới khi tắt hẳn, căn phòng bí mật trở lại vẻ âm u, cũng không còn âm thanh vèo vèo nhấp nháy của dòng điện.
“Thứ này từ đâu ra, bên trong phế tích sao?” Đỗ Địch An đưa tay chạm nhẹ vào chiếc vòng kim loại, cảm thấy có hơi ấm, ước chừng lâu sau sẽ phát nóng lên, hắn nhìn dòng chữ Rune được khắc trên chiếc vòng, đột nhiên cảm thấy, rằng thứ này dường như không có từ thời đại cũ.
Quả nhiên, những lời của Blanque đã xác nhận phỏng đoán của hắn, “Nghe nói rằng thứ này được tìm thấy trong một phi thuyền của nền văn minh cổ đại nằm sâu trong hố ma, được bảo quản rất tốt, thật không may, con tàu phi thuyền của nền văn minh cổ đại đó dường như đã bị phá hủy, đã bị hư hỏng từ lâu rồi.” Nói đến đây, cho dù là trong tình huống nguy cấp, Blanque vẫn cảm thấy có một cảm giác tiếc nuối.
“Quả nhiên là của mấy con bọ ấy....” Đỗ Địch An ánh mắt lóe lên, bắt đầu từ khi thấy được chiếc phi thuyền đó trong Sào Huyệt Rồng cực lạnh của hố ma, hắn đã vốn có thể khẳng định những con bọ ấy đến từ hành tinh khắc, chúng có thể vượt qua biển sao để xâm chiếm trái đất, nhất định là đã nắm chắc công nghệ mà loại người không có, suy cho cùng, lúc thời đại cũ bị hủy diệt, công nghệ của loài người đều không có cách nào mang loài người bay ra khỏi hệ mặt trời.
Nghĩ rằng đây là sản phẩm công nghệ từ mấy con bọ, Đỗ Địch An cảm thấy cho dù hiện tại vô dụng đối với hắn, nhưng cũng có giá trị nghiên cứu rất cao.
“Có gì để đóng gói lại không?” Đỗ Địch An hỏi Blanque.
Cái khó khăn trong lòng Blanque nghĩ đến là vấn đề này đây, “Không có, cái này phải do vài người cùng nhau khiêng đi, vận chuyển rất cẩn thận, chẳng may có chút va chạm nhẹ, là có thể bị hư hỏng, đây cũng là lý do vật này từ khi chuyển đến đây ta chưa bao giờ di chuyển đi.”
Đỗ Địch An chau mày, trầm ngâm không nói.