← Quay lại trang sách

Chương 1343 Lại ập đến

Đỗ Địch An tiện tay chém chết bảy, tám con ma vật cấp Chúa Tể và một con Vực Sâu cản đường một cách thong thả như đang tản bộ. Đến bình minh hôm sau, hắn đã đến được một đồi núi trơ trụi, vừa ngồi nghỉ vừa lấy nước sạch ra uống vài ngụm và ăn vài miếng thịt thú hun khói.

Ánh rạng đông chiếu rọi đến, cảm giác ấm áp lướt qua mặt, Đỗ Địch An vừa nghênh đón ánh nắng ngày mới vừa ngắm nhìn khu rừng nhỏ và đồng bằng rộng lớn xanh biếc phía trước ngọn đồi, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết đường nhựa của thời đại cũ từ giữa những ngọn cỏ dại trên đồng bằng. Hắn bỗng dưng cảm thấy hơi cô độc. Trước đây, khi hắn còn lang bạt giữa Vực Sâu, hắn vẫn còn Helisha làm bạn với hắn, tuy dọc đường đều chỉ có mình hắn nói chuyện nhưng chung quy vẫn có một người đồng hành bên cạnh.

Thế nhưng lần này lại chỉ còn một mình hắn.

Toàn bộ thời đại cũ đều bị hủy diệt rồi, cũng chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.

Sống sót đến cuối cùng có bao giờ vui vẻ đâu?

Ngẩn người, hoài niệm.

Đỗ Địch An ngồi trên đồi núi lặng người một cách ngơ ngẩn.

Sau một hồi, hắn mới phục hồi tinh thần rồi ổn định lại tâm trạng, tiếp tục lên đường.

Nửa tháng sau.

Đỗ Địch An đến một khu rừng có độ phóng xạ cực cao, hắn đứng trên một ngọn cây trong rừng, ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi tự lẩm bẩm: “Cực hàn Băng Long chết rồi nhưng nhiệt độ ở nơi này vẫn còn thấp đến vậy. Tuyết đọng trong rừng cũng không tan, không lẽ đã có chủ nhân mới rồi sao?”

Không sai, mục đích chuyến đi này của hắn chính là đến sào huyệt của cực hàn Băng Long, tìm chiếc phi thuyền ma trùng kia.

Ngắm nghía một lúc, bóng dáng Đỗ Địch An lóe lên, hắn nhảy phắt ra khỏi khu rừng, trên đường gặp phải không ít ma vật có thể chất băng tuyết, dường như cơ thể của những ma vật này có cấu tạo khác hoàn toàn những ma vật bình thường. Phần lớn thân thể của chúng đều có màu trắng tuyết, lớp vảy óng ánh trong suốt, bộ lông màu trắng thuần, sừng trên đỉnh đầu chúng giống như cột băng, bao gồm cả máu trong cơ thể, đa số cũng có màu trắng, trên người chúng không tản ra bất kỳ nhiệt lượng nào.

Đỗ Địch An cảm thấy nếu ném những ma vật này lên bàn thí nghiệm để nghiên cứu thì chắc chắn rất thú vị.

Trong thế giới này, biến hóa của sinh vật đã vượt khỏi tiến triển của nghiên cứu, khi loài người phân tích ra cấu tạo cơ thể của một loại ma vật thì ma vật mới và sinh vật biến dị sẽ xuất hiện thêm. Từ xưa đến nay, những sinh vật chưa từng được nghiên cứu triệt để sở hữu tính đa dạng mà loài người không thể nào tưởng tượng và dự đoán ra được, hoàn cảnh và nhân tố khác nhau đều sẽ tạo ra những sinh mạng khác nhau.

Đỗ Địch An tiện tay chém đứt hai con ma vật vẫn luôn mai phục đợi thời cơ đánh lén mà mình đã nhìn thấy từ lâu, hắn đến được điểm cuối của khu rừng ngay phía trước cái hồ từng là nơi ở của cực hàn Băng Long mà không hề có trở ngại gì. Cái hồ này vẫn còn ở đây, sáng bóng, tĩnh lặng như mặt gương.

“Phi thuyền vẫn còn ở đây…” Hai mắt Đỗ Địch An nhìn xuyên thấu mặt hồ, vừa nhìn đã thấy nơi dưới đáy hồ mà năng lực thấu thị đã từng không thể chạm đến, nhưng lúc này lại có thể dễ dàng vươn tới được. Cảm giác thị giác của hắn ngoài thấu thị thì còn có năng lực ma ngân khác là thị lực gấp nhiều lần, là ma ngân truyền kỳ được hấp thu từ cơ thể của một Chúa Tể, có thể nâng phạm vi nhìn hơn gấp mười lần, giống như ống nhòm sống vậy. Điều này đối với một người vốn đã có tầm nhìn cực xa như hắn mà nói, có thể xem là dệt hoa trên gấm mà thôi, thị lực gấp nhiều lần này chẳng qua cũng chỉ là một năng lực nho nhỏ đi kèm của ma ngân truyền kỳ đó, giống như thấu thị mà Cát Liệt giả sở hữu.

Chất liệu của phi thuyền vẫn không thể nhìn thấu được, nhưng khi nhìn thấy phi thuyền vẫn còn đó, Đỗ Địch An cũng cảm thấy yên tâm rồi, điều này chứng tỏ Fensia vẫn chưa đến nơi này.

Lúc này, từ khóe mắt hắn liếc thấy một bóng dáng toàn thân trắng tuyết đang chiếm cứ một bãi đá ngầm ở một phía khác dưới đáy hồ: “Một con rắn biển?”

Tầm mắt của Đỗ Địch An nhìn xuyên qua lớp vảy của nó, nhìn thấy cấu tạo cơ thể bên trong rồi thoắt cái đã thu hồi tầm nhìn, hắn tiện tay nhặt một khối đá to dưới đất lên ném vào đó.

Mặt hồ như gương sáng lập tức bị đánh vỡ bởi bọt sóng, con rắn biển trắng tuyết đang ngủ say dưới đáy hồ chợt mở mắt ra, đồng tử màu hổ phách vàng sẫm không có chút cảm xúc nào, nó ngẩng đầu nhìn lên chỗ khối đá to bị ném xuống, cơ thể cuốn lại của nó cũng chậm rãi chuyển động, bơi lên phía trên.

Ngay sau đó, Đỗ Địch An liền nhìn thấy mặt hồ xuất hiện một bóng đen dài hơn mười mét. Hắn bay vút qua đó, đến gần mặt hồ.

Con rắn biển trắng tuyết trong hồ nước đang bơi lượn dưới chân Đỗ Địch An, thân thể nó uốn lượn, dường như nó phát hiện Đỗ Địch An đứng bất động trên mặt hồ, nó từ từ có chút xao động rồi nhảy phắt lên khỏi mặt nước, ào, bọt nước văng tứ tung. Một cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn hoắt cắn về phía Đỗ Địch An, cái miệng đủ lớn để nuốt chửng cả người hắn.

Đuôi lưỡi đao Cát Liệt vươn ra từ sau lưng Đỗ Địch An, đuôi đao đen nhánh vung mạnh, phần phật vài tiếng, cái miệng lớn dữ tợn lập tức chia năm xẻ bảy, máu tươi màu trắng bắn tung tóe như sữa bò nhưng khi văng lên người lại vô cùng lạnh lẽo, giống như nước tan ra từ băng.