Chương 1344 Lại ập đến (2)
Thi thể của rắn biển trắng tuyết rơi xuống hồ rồi từ từ chìm sâu xuống đáy.
Đỗ Địch An lập tức đổi một vị trí khác, hít sâu một hơi rồi lao thẳng xuống hồ, bơi thật nhanh về phía phi thuyền ở đáy hồ, thoáng chốc đã bơi đến trước phi thuyền này.
Hắn lần theo lối vào lần trước rồi chui vào, đến một nơi giống như bể nước trong phi thuyền, vươn đầu ra khỏi đó chính là hành lang trong phi thuyền, những ống thép màu đồng trải khắp sàn phi thuyền, bên trong chiếc phi thuyền này tựa như phần bên trong cơ thể của một sinh vật khổng lồ, mà những ống thép màu đồng sẫm chằng chịt phức tạp này chính là huyết quản và gân mạch của nó.
Bên trong phi thuyền không có nước tràn vào, nguyên nhân thần bí khiến Đỗ Địch An không rảnh để suy nghĩ, công nghệ của phi thuyền ma trùng vượt xa Trái Đất quá nhiều, chỉ riêng việc có thể vươn đến thiên hà xa xôi bên ngoài Trái Đất là đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của hắn rồi.
Hắn vắt khô nước trên người rồi dùng nhiệt lượng của ma ngân Thái Dương Thú để hong khô quần áo, hơi nước bốc lên, sau đó hắn phóng thích hết mọi lực cảm nhận của toàn bộ ma ngân ra ngoài, thính giác siêu thanh, thấu thị, khứu giác, và cả xúc giác siêu cự vươn ra từ lòng bàn chân, giúp hắn có thể cảm ứng được mọi động tĩnh phía dưới lớp kim loại mà hắn đang giẫm lên.
Tiếng gió truyền đến từ trong hành lang, giữa tiếng gió còn đi kèm theo tiếng trườn trượt cực khẽ, có cảm giác dính nhớp rất nhẹ.
Trong đầu Đỗ Địch An mường tượng ra hình ảnh một con trùng toàn thân dính dớp dịch thể đang khẽ ngọ nguậy. Ánh mắt hắn trở nên nặng nề, hắn chậm rãi đi lần theo hướng hành lang. Hắn không biết thực lực hiện tại của mình liệu có thể trấn áp được toàn bộ Cực Băng trùng sống ở nơi này, và cả con trùng khổng lồ được Cực Băng trùng nuôi dưỡng hay không.
Lần theo lối đi, Đỗ Địch An nhìn thấy dưới đất có vết máu ma sát đã khô lại từ lâu, dường như nơi này đã bổ sung thêm “máu tươi”.
Hắn rẽ qua hai lối đi, một cánh cửa kim loại đóng chặt ngăn cách giữa hành lang.
Đỗ Địch An hơi ngây người, hình như lần trước cánh cửa chỗ này không có đóng lại như vậy.
“Nơi này bị đóng lại rồi, không lẽ chúng đang tự vệ sao?” Lòng Đỗ Địch An hơi xao động, hắn giơ tay chạm lên cửa, cảm ứng thử tình hình phía sau cửa, nhưng lại chỉ cảm nhận được không khí. Phạm vi xúc cảm siêu cự của hắn chỉ trong khoảng bốn, năm mét, hết sức có hạn. Thế nhưng khi chiến đấu kiểu cận chiến thì nó lại là một năng lực vô cùng mạnh mẽ, là năng lực được hấp thu từ trong ma ngân của một khai hoang giả.
Đỗ Địch An dùng lưỡi đao Cát Liệt cứa nhẹ lên cửa kim loại nhưng không thể để lại dấu vết nào, tuy có liên quan đến lực đao nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được thứ không bị lưỡi đao Cát Liệt tạo ra thương tổn, sự kiên cố của chiếc phi thuyền này vượt xa tưởng tượng của hắn.
Cơn sửng sốt qua đi, Đỗ Địch An liền cảm thấy sự kinh ngạc của mình hơi buồn cười, ma trùng dùng chiếc phi thuyền này vượt ngân hà, tất nhiên mức độ kiên cố của nó cũng vượt xa chất liệu kim loại thông thường. Nếu nó có thể bị mình cắt ra một cách dễ dàng, trái lại mới là không bình thường.
Nếu lối này không đi được, hắn đành phải tìm đường khác thôi.
Đỗ Địch An chuẩn bị trở về theo đường cũ thì bỗng nhìn thấy bên cạnh có một quả cầu đang nhô ra, chớp nháy đèn màu đỏ như máy quay. Hắn đi qua nhìn vài lần, nảy sinh lòng nghi ngờ. Thứ này còn có thể phát sáng, vậy chẳng phải nghĩa là chiếc phi thuyền này vẫn còn nhiên liệu sao?
Khi hắn đang suy nghĩ thì một tiếng rắc bỗng vang lên.
Đỗ Địch An giật mình biến sắc, không thể tự chủ được, toàn thân chợt bắn ra lưỡi đao sắc bén chi chít, lửa cháy rực trên lưỡi đao, bảo vệ toàn thân hắn như một con nhím. Ngay sau đó, nỗi hoảng sợ trong mắt hắn bị thay thế bởi sự kinh ngạc, chỉ thấy cánh lửa lớn đóng chặt trước mắt vậy mà đang chầm chậm mở ra.
“Có người… có thứ gì đó đang điều khiển nơi này ư?” Đỗ Địch An nhìn cánh cửa từ từ mở ra, con ngươi hắn khẽ co lại. Hắn cảm nhận được một cơn lạnh lẽo bò lên lưng, tóc gáy hắn dựng lên.
Cửa mở ra, trong lối đi phía sau nó không có gì cả, chỉ có không ít vết máu và lông còn sót lại trên vách tường và lối đi giống như được cấu tạo từ nội tạng côn trùng. Lực cảm nhận của Đỗ Địch An phóng nhanh ra khúc ngoặt ở cuối hành lang, có tiếng gió truyền đến, tiếng chất nhầy trườn trượt càng vang dội hơn. Ngoài ra còn có tiếng kêu ục ục cực nhỏ, âm thanh vô cùng kỳ lạ, giống như một loại ngôn ngữ chưa được biết đến.
Đỗ Địch An lưỡng lự một lúc, cuối cùng hắn vẫn kiên trì đi vào, thầm nghĩ nếu bị phát hiện rồi thì trốn cũng không có ý nghĩa gì nữa, nếu hắn đã đến đây rồi thì dứt khoát xem thử rốt cuộc bên trong nơi này có quỷ quái gì.
Rất nhanh sau đó, hắn đi dọc theo hành lang, lại lần nữa đi đến không gian rộng rãi đã từng thấy trước đó, trong mấy lối đi xung quanh ngập ngụa mùi xác phân hủy nồng nặc bốc lên từ xa, chợt thấy nơi trống trải rộng lớn như giáo đường này có một cái cây lớn màu đen cắm rễ ngay giữa, hình như ở giữa cái cây lớn này đang đỡ lấy một thứ như tổ chim, bên trong là một con trùng cả người trắng muốt béo ục ịch cao gần ba mét, nhưng trên thân nó có râu cực mảnh và sắc bén.