← Quay lại trang sách

Chương 1345 Lại ập đến (3)

Chạc cây của cái cây lớn màu đen vươn ra bốn phía như một người khổng lồ giang rộng tay chân ôm chầm lấy thế giới, phía dưới hai nhánh cây thô to trong đó có bốn, năm cái kén có kích cỡ khác nhau đang rũ xuống. Chúng đều lộ đầu ra khỏi kén nhưng cơ thể bị tơ trắng bọc lấy kín kẽ, hơn nữa còn có hình bầu dục.

Những cái đầu này đều là ma vật, có cái giống như đầu thằn lằn, có cái giống như đầu con báo.

Barker mà lần trước Đỗ Địch An nhìn thấy đã biến mất từ lâu.

Bằng các loại giác quan, Đỗ Địch An phát hiện ma vật trong những cái kén này vẫn chưa chết, đầu của chúng vẫn đang hô hấp, có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao chúng chỉ nhô đầu ra.

Xì xì!

m thanh quen thuộc vang lên.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn qua thì thấy trong cái lỗ ở phần rễ của cái cây lớn màu đen, có từng con Cực Băng trùng trắng tuyết giống như mãng xà đang chui ra, chúng ngẩng đầu lên nhưng đầu của chúng không phải tam giác như rắn mà là hình bầu dục. Trên đầu chúng cũng không có mắt và miệng nhưng ngược lại, chính vì vậy mà càng mang đến nỗi sợ kinh khủng hơn.

Một con, hai con, ba con… từng con Cực Băng trùng không ngừng chui ra từ lỗ thủng đó, chúng ngẩng đầu nhìn chằm chằm kẻ xâm nhập.

Có những con Cực Băng trùng bị nứt ngay giữa đầu, có thể nhìn ra được đó là cái miệng, bên trong đầy răng nhọn chi chít.

“Xem ra chưa có ai từng đến đây.” Đỗ Địch An nhìn thấy tình huống này giống hệt lần trước bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi hắn nghĩ đến vừa rồi cánh cửa tự dưng mở ra, lại cảm thấy dường như trong bóng tối có một đôi mắt mà hắn không nhìn thấy đang nhìn hắn chằm chằm.

Hắn không dám lơ là, đành phải giải quyết đám Cực Băng trùng này trước rồi tính sau.

Thoắt cái, có những con Cực Băng trùng đã bò lên mấy cái kén rũ xuống kia, rồi chui vào từ mắt hoặc những bộ phận khác như lỗ mũi của ma vật, chỉ chốc lát sau, từng con ma vật này tỉnh dậy, chúng mở to mắt với ánh mắt lộ rõ sát khí, thân thể chúng rung động khiến kén bị vỡ ra, ma vật trượt xuống từ bên trong, kèm theo một lượng nước lớn chảy xuống cùng lúc, nói chính xác hơn thì là chất nhầy kỳ lạ.

Ma vật rung lắc bộ lông trong chất nhầy, gào thét lao về phía Đỗ Địch An.

“Chỉ có năm con, xem ra các ngươi không đủ dùng rồi.” Đỗ Địch An giơ tay lên, lưỡi đao sắc bén bao phủ cánh tay, một con ma vật có hình dáng thằn lằn dài cỡ bảy, tám mét mở to cái miệng rộng rồi nhảy phắt tới, hắn chủ động nghênh đón trực diện.

Vụt!

Ngay khoảnh khắc thân thể va chạm, cánh tay hắn xẹt qua khóe miệng của con ma vật thằn lằn này, máu tươi bắn tung tóe, lưỡi đao vạch một đường xuống bụng nó, suýt nữa đã bị chém thành hai mảnh.

Lúc này, mấy con ma vật còn lại cũng bất ngờ đánh tới.

Đỗ Địch An xê dịch cơ thể, né tránh công kích, đồng thời tiện tay đánh trả, chưa đến vài phút, năm con ma vật đã bị Đỗ Địch An đánh tan tác, hoặc đầu bị chém đứt hoặc cơ thể bị rạch ra một vết thương thật lớn, toàn bộ nội tạng đều rơi ra ngoài, không thể nhúc nhích.

Thực lực của những con ma vật này đều là cấp Chúa Tể, trong đó có một con miễn cưỡng đến gần cấp Vực Sâu, hoàn toàn không đủ dùng khi đứng trước mặt hắn. Dù sao lần này không giống lần trước có Fensia làm vật dẫn mạnh mẽ.

Năm con Cực Băng trùng bò ra khỏi đầu của ma vật không còn nguyên vẹn, chúng tập trung lại thành một phòng tuyến, bảo hộ trước cái cây lớn màu đen, nói chính xác hơn, là bảo hộ phía trước con Cự Trùng trắng muốt được ngọn cây khổng lồ đỡ lấy kia.

Nó được nhiều Cực Băng trùng bảo vệ như vậy, chắc hẳn chính là Cực Băng Trùng Vương.

Đỗ Địch An thầm nghĩ như vậy, hắn có chút kích động nhưng cũng không quá hưng phấn. Mặc dù Cực Băng Trùng Vương là con đường hướng đến Vương giả nhưng có thể biết được từ Borrow, rằng một khi trở thành Vương giả, cũng không khác gì nhập ma, thân bất do kỷ, cho nên dẫu hắn có lấy được Cực Băng Trùng Vương này, cũng không thể cho đám Neuss sử dụng. Thế nhưng điều này không có nghĩa là Cực Băng Trùng Vương không có giá trị với hắn.

Sự xuất hiện của một con Cực Băng Trùng Vương, dù ở bất cứ nơi đâu cũng sẽ gây ra náo động.

Hắn không cần nhưng có quá nhiều, quá nhiều người trong đế quốc cần nó, bao gồm cả Thất đại vương giả cũng sẽ đổ xô vào giành giật.

Cuộc đối đầu kéo dài không được bao lâu, Cực Băng trùng chẳng hề biết cái gì gọi là lấy tĩnh chế động, không thể kiềm chế mà chủ động phát động tấn công.

Vẻ mặt của Đỗ Địch An vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không còn kích động như lần trước, khi Cực Băng trùng sắp tới gần, toàn thân hắn bốc lên ngọn lửa nóng rực, cả người hóa thành một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, nhiệt độ cực nóng lập tức xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh hắn, kim loại dưới chân nhanh chóng nóng lên.

Bảy tám Cực Băng trùng lần lượt xông lên, trông thấy Đỗ Địch An bốc cháy thì dừng lại ngay lập tức, có vẻ như là sửng sốt một chút nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên há mồm, nước bọt tóe ra, thứ đồ hình trên nước bọt này sẽ nhanh chóng đóng băng, tốc độ còn nhanh hơn so với thuốc đông lạnh, nhưng mà khi nước bọt gặp ngọn lửa của Đỗ Địch An lại nhanh chóng tan ra, xì xì bốc lên khói trắng.