← Quay lại trang sách

Chương 1346 Khơi thông

Thái Dương Thú được lấy từ hồn trùng Liệt Diễm dường như là khắc tinh tự nhiên của Cực Băng trùng, vả lại thể chất của Đỗ Địch An không kém, có thể phát huy hết sức mạnh của Thái Dương Thú, lúc này đây bị tấn công bởi nước bọt đông lạnh mà Cực Băng trùng am hiểu nhất, thì ngọn lửa trên người cũng chỉ suy yếu đi một chút, không có ảnh hưởng gì đáng kể, hắn thấy vậy thì yên tâm hạ xuống, phóng lưỡi dao sắc bén Cát Liệt ra, nhanh chóng đánh về phía Cực Băng trùng.

Vèo!

Phốc!

Ngọn lửa ra sức thiêu đốt từng con từng con Cực Băng trùng, những Cực Băng trùng này không dám dùng cơ thể nhào lên và tự làm vướng víu mình mà chỉ không ngừng phun ra nước bọt, sau đó nhanh chóng bị Đỗ Địch An áp sát từng con một, nhanh chóng bị lưỡi dao sắc bén Cát Liệt chém thành một đống thịt trắng nhầy nhụa và rơi xuống đất, nhưng vẫn từ từ vặn vẹo, sức sống ngoan cường khiến chúng nó gần như có được thân bất tử.

Nhưng mà không có bất tử thật sự.

Sức mạnh của thiên nhiên đủ để hủy diệt hết thảy, đôi giày rực lửa của Đỗ Địch An giẫm lên mấy chỗ thịt trắng lúc nhúc, ngay lập tức xì xì bốc lên khói trắng, thể tích của mấy chỗ thịt nhanh chóng thu nhỏ, tựa như băng tan, hắn đoán là tiếp tục đốt cháy trong vài phút thì thứ này có thể sẽ hoàn toàn tiêu biến.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Hắn đến đây không không phải để giết sạch những Cực Băng trùng này mà muốn bắt được chúng nó.

Khi những Cực Băng trùng lần lượt bị phanh thây xuống đất, Đỗ Địch An đi từ trong đống thịt nát hướng về phía đại thụ màu đen, ánh vàng rực bên trong con ngươi, thấu thị hoàn toàn mở ra, để đề phòng mọi khả năng xảy ra thay đổi bất thường.

Thịt nát của những Cực Băng trùng chầm chậm tụ lại thành cụm, nhưng cần có thời gian, mà trong khoảng thời gian này đủ để cho hắn đánh nhau với Cực Băng Trùng Vương hư hư thực thực gì đó.

Đại thụ màu đen này không phải là cây thật, bên trong có cấu tạo phức tạp, giống như một sinh mệnh sống vậy, nhưng lại không có tim hay các cơ quan nội tạng tiêu hóa, nhưng có một thứ giống như máu chảy trong cơ thể, mà hầu hết những thứ này đều tràn vào trong cơ thể của một đoàn Cự Trùng trắng như tuyết kia, lại từ trong cơ thể Cự Trùng bị hút ra, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

“Đáng tiếc là, nếu như ngươi có phương tiện giao tiếp giống nhân loại thì còn có thể giao lưu, dựa vào mồm lém làm cho ngươi ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng bạo lực” Đỗ Địch An đứng trước đại thụ màu đen, cảm nhận cành cây xung quanh khẽ rung rung, gốc rễ của đại thụ này có hơi lay động, hình như không thể chịu được nhiệt độ cao ở trên người hắn, hắn tỏ vẻ thông cảm, sau đó hai tay vỗ ra hóa thành lưỡi dao sắc bén Cát Liệt.

Phốc!

Lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đại thụ màu đen, thông qua xúc giác siêu cự, Đỗ Địch An cảm giác ngọn lửa kéo dài ra bên ngoài, có thể cảm nhận được một luồng hơi lạnh buốt.

Đột nhiên, một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên từ ngọn cây, đề-xi-ben lên đến cực điểm, đâm thủng màng nhĩ của người ta, lông tơ trên màng nhĩ của Đỗ Địch An dựng thẳng cả lên, xương tai co rút lại, thừa dịp âm thanh giảm bớt thì hắn ngẩng đầu lên nhìn ngọn nguồn phát ra âm thanh, là phát ra từ trong cơ thể con Cự Trùng tuyết trắng, nó, thức tỉnh!

Cơ thể của Cự Trùng tuyết trắng hơi mở ra ở giữa, để lộ ra một cái miệng khổng lồ kỳ lạ, khi cái miệng này hé ra thì toàn bộ cơ thể cũng tách ra làm đôi, mức độ mở ra cũng khiến cho tất cả loài rắn đều cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy nó.

“Vù, vù...”

“Oa ư chít…”

Thình lình, trong miệng của Cự Trùng tuyết trắng này lại phát ra những tiếng kêu quái dị, tiếng gọi khác nhau, lúc Đỗ Địch An đang nghi ngờ thì bỗng nhiên trong miệng nó phát ra thứ gì đó, làm cho hắn ngây ngẩn cả người: “Nhân loại, xin dừng tay!”

Đây là ngôn ngữ của nhân loại và là ngôn ngữ thông dụng của Tường Lớn, hơn nữa nói còn rất trôi chảy, cực kỳ giàu từ tính và hấp dẫn.

“Nhân loại, xin dừng tay!” lúc này, Cự Trùng tuyết trắng vẫn nói như vậy, nhưng lần này nó đã thay đổi một ngôn ngữ khác, là tiếng Anh thời trước!

Đỗ Địch An tiếp tục ngẩn người, tiếp đó Cự Trùng tuyết trắng đã cho Đỗ Địch An biết thế nào là bậc thầy ngôn ngữ, tiếng Nga, tiếng Tây Ban Nha và mấy loại ngôn ngữ phụ của quốc gia Châu Phi nào đó… Luân phiên nhau nói bảy tám loại, có một số Đỗ Địch An còn chưa bao giờ nghe qua, cuối cùng cũng nói tiếng Hán của Trung Quốc.

Đỗ Địch An nghe thấy tiếng Hán thì giật mình, hắn hồi thần, không nhịn được nói: “Ngươi là ai?”

Cự Trùng tuyết trắng nhìn thấy Đỗ Địch An cuối cùng cũng có phản ứng, hình như nó còn thở phào nhẹ nhõm, lập tức dùng giọng nói bằng tiếng Hán đầy từ tính nói: “Chúng ta không có ý định làm tổn thương các ngươi ở đây, xin ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta, rời khỏi nơi này.”

Đỗ Địch An không nhịn được hỏi: “Tại sao ngươi lại nói ngôn ngữ của chúng ta? Đọc nó từ trong ký ức của những vật dẫn kia?”

Cự Trùng tuyết trắng vẫn lặp lại lời nói trên, giọng điệu cũng không hề thay đổi, giống như một cái máy.

Đỗ Địch An cũng không nhịn được lại lặp lại câu hỏi của mình lần nữa, nhưng Cự Trùng tuyết trắng vẫn lặp lại lời nói của chính mình một lần nữa, không biết phải làm sao, hắn không khỏi có chút khó chịu, lớn tiếng quát: “Mẹ nó, rốt cuộc thì ngươi là cái thứ gì vậy, tại sao lại nói ngôn ngữ của chúng ta, nếu ngươi trả lời không tốt, ngay cả cơ hội quỳ xuống thì lão tử cũng sẽ không cho ngươi đâu!”