Chương 1347 Khơi thông (2)
Xem ra lời nói của hắn có tác dụng rồi, Cự Trùng tuyết trắng há hốc mồm, lộ ra vẻ sững sờ, hoặc như là đang sắp xếp lại ý nghĩa của những lời nói của hắn, một lát sau mới nói: “Nhân loại, theo ngôn ngữ của các người, chúng ta được gọi là Cực Băng Trùng, chúng ta là tổ tiên của hồn trùng ký sinh được sử dụng để tăng cường sức mạnh trong cơ thể của các ngươi, chúng ta không có ý định đánh liều với các ngươi, hy vọng các ngươi để cho chúng ta một con đường sống, chúng ta trốn ở chỗ này chính là vì không muốn bị các ngươi tìm được.”
Đỗ Địch An giật mình, híp mắt nói: “Nói như vậy thì ngươi chính là Cực Băng Băng Trùng Vương?”
“Có thể nói là như vậy” Cự Trùng tuyết trắng thừa nhận rất thẳng thắn.
Vậy mà Đỗ Địch An không hề phấn khởi hay kích động, ngược lại trong lòng vô cùng bình tĩnh, hắn phát hiện Cực Băng Trùng Vương này hình như là một tài xế già, nó không chỉ hiểu được ngôn ngữ của các quốc gia trước đây, mà còn hiểu được ngôn ngữ của Tường Lớn, còn biết tên mà nhân loại đặt cho chúng nó, riêng những điều này thôi cũng đủ cho thấy nó đã trải qua rất nhiều chuyện, hơn nữa vô cùng có khả năng là nó vẫn tồn tại từ thời trước cho đến ngày nay!
Tuổi thọ ba trăm năm là điều ngoài tầm với của nhân loại, nhưng đối với những Cực Băng Trùng có sức sống cực kỳ ngoan cường này thì có lẽ không thành vấn đề.
Nhưng mà biểu hiện của Cực Băng Trùng Vương này có một chút kỳ quặc.
Quá thành thật, không có gì phải che giấu! Theo lý mà nói, biết rất nhiều ngôn ngữ nhân loại trước đây, lại thông hiểu tình hình thời đại Tường Lớn, hẳn là nó đã từng tiếp xúc với không ít nhân loại, thu hoạch được từ chỗ bọn họ, nhưng nếu đã có thể thu hoạch được những tri thức này, thì hẳn là cũng đã học được sự giả dối và thâm độc của nhân loại, nên cẩn thận và dè dặt mới đúng, chứ không nên có bộ dạng thành thật như thế này.
Chẳng mấy chốc, Đỗ Địch An đã hiểu tại sao Cực Băng Trùng Vương này lại “thành thật” như vậy, có lẽ là nó cố tình cho hắn biết, mình chính là Cực Băng Trùng Vương! Với sức mạnh của Đỗ Địch An hiện tại, giai đoạn Vực Sâu, lên trên nữa chính là Vương giả, có khả năng là tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, đó là hấp thu Cực Băng Trùng Vương! Một khi bản thân có suy nghĩ này, hấp thu nó, cũng tương đương với việc cho nó cơ hội kiểm soát mình!
“Đổi lại là những Vực Sâu khác, bây giờ có lẽ là nên mừng như điên rồi!” Đỗ Địch An thầm nói trong lòng, nếu là những Vực Sâu khác, đoán chừng là đã phát điên từ lâu, nhưng đáng tiếc, hắn đã biết được không ít bí mật về Vương giả từ Borrow, cơ bản là không thể nhờ vào Cực Băng Trùng Vương để trở thành Vương giả.
Đỗ Địch An cảm giác được quỷ kế của Cực Băng Trùng Vương, hắn không lập tức ra tay giết chết nó, mà thay vào đó là trên mặt có chút vui mừng nói: “Các ngươi đã trốn ở đây bao lâu rồi?”
Cực Băng Trùng Vương đáp rất nhanh: “Cũng rất lâu rồi, ta cũng không nhớ nổi nữa.”
Câu trả lời rất mơ hồ, hơn nữa lại không thể bới móc, Đỗ Địch An mỉm nói: “Làm sao ngươi lại biết ngôn ngữ của nhân loại chúng ta?” hắn hiểu rõ còn cố ý hỏi.
Hình như Cực Băng Trùng Vương có chút do dự, mới nói: “Ta cần máu của sinh vật khác để duy trì sự sống, trong khi các con của ta đi săn bắt mồi, không cẩn thận bắt được nhân loại các ngươi, sau đó thì học được từ chỗ bọn họ.”
Trả lời rất thành thật, vừa che giấu nội dung học hỏi cụ thể, Đỗ Địch An cười, tựa như nhìn thấy con mồi đã từng bước sa lưới: “Đây là phi thuyền của các ngươi, các ngươi đến từ tinh cầu khác phải không?”
Phi thuyền là cách gọi của trái đất, nhưng Đỗ Địch An tin là chúng nó có thể hiểu được khi đọc ký ức của nhân loại. Cực Băng Trùng Vương đáp lại một cách nhanh chóng với giọng điệu cũng rất chân thành: “Chúng ta đi qua nơi này, không ngờ nguồn năng lượng lại cạn kiệt và rơi xuống đây, vì thế còn từng có một số cuộc chiến tranh với các ngươi, nhưng xin ngươi hãy tin tưởng ta, chúng ta tuyệt đối không có ý mạo phạm, chờ khi chúng ta tìm được nguồn năng lượng rồi sẽ rời khỏi nơi này.”
Đỗ Địch An thấy nó thừa nhận chuyện mình là sinh vật ngoài hành tinh, trong lòng vẫn không khỏi có chút chấn động, là một người của thời trước, cũng giống như tất cả người thời trước, từ nhỏ đã ảo tưởng trong vũ trụ tối tăm tồn tại những sinh mệnh khác, cũng từng ảo tưởng diện mạo của người ngoài hành tinh, cái đầu gầy còm, con mắt thật to... Nhưng không ngờ cuối cùng sinh mệnh ngoài hành tinh xuất hiện trên địa cầu trước mặt này cũng mập mạp, côn trùng quái vật không có chút đáng yêu nào.
Sở dĩ không đáng yêu là vì lưỡi dao sắc bén hết sức mảnh ở phía sau cơ thể và hàm răng sắc nhọn kia khiến người khác không rét mà run.
Đến lúc này đây, cuối cùng hắn cũng có thể xác định, tai họa thời trước là do quái vật ngoài hành tinh xâm lấn gây nên.
Mặc dù trước đó hắn đã suy đoán, thậm chí cho là đó là bởi vì hắn đã xem một mấy bản tin trên truyền hình trước khi đi ngủ, nhưng khi đó hắn vẫn còn nhỏ, lại chưa xem tin tức về quái vật ngoài hành tinh đến, sau đó hắn lớn lên ở Sylvia, tiếp xúc với nhiều sự vật u ám hơn, hắn luôn ôm một vài phần nghi ngờ đối với bất kỳ vật gì, thậm chí thỉnh thoảng tự hỏi liệu thứ này có phải được bí mật sản xuất bởi các quốc gia thời trước hay không, mục đích là thay đổi lớn vận mệnh của thời trước.