← Quay lại trang sách

Chương 1348 Khơi thông (3)

Loại suy nghĩ điên rồ này tiếp tục cho đến tận bây giờ, và cuối cùng nó đã được xác định một trăm phần trăm!

Nhưng mà lý do bọn chúng đến trái đất có thật sự chỉ là trên đường đi ngang qua và năng lực cạn kiệt không?

Đương nhiên là Đỗ Địch An không tin, nhưng hắn không vạch trần, dù sao hắn cũng không có gì đối chiếu, nghiêm hình tra khảo cũng không chắc chắn có thể biết được sự thật gì đó, nếu như đối phương khăng khăng là thật, hoặc là đổi lại nói một lời nói dối, thì hắn cũng chỉ có thể tin, nhưng bây giờ đã khác, hắn có thể dẫn dụ làm cho nó nói ra một nửa sự thật, từ đó chắt lọc những thông tin mình cho là thật.

“Tại sao các ngươi phải đi qua nơi này?” Đỗ Địch An hỏi.

Cực Băng Trùng Vương im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ là vì quá cô quạnh chăng, hàng ngàn hàng vạn năm qua, trên tinh cầu của chúng ta chỉ có chúng ta, cho nên chúng ta định bụng ở vũ trụ tìm kiếm sinh mệnh tương đồng mới, vốn định đi một tinh cầu khác, nhưng vừa khéo đi qua nơi này, phát hiện các ngươi, hơn nữa vì ngôn ngữ bất đồng mà gây nên chiến tranh, đây là điều chúng ta không muốn xảy ra, hai bên đều thương vong rất nghiêm trọng.”

“Đi một tinh cầu khác?”

“Cũng không phải là một tinh cầu, mà là một khu vực, vì chúng ta đã kiểm tra đo lường, phát hiện có một tín hiệu bước sóng ngắn đặc biệt phát ra từ khu vực đó, hình như là có sinh mệnh tồn tại, cho nên chúng ta đã đi.”

“Nói như vậy, không phải các ngươi vì nguồn năng lượng cạn kiệt mới đáp xuống, mà là phát hiện tinh cầu của chúng ta mới đáp xuống, đúng không?” lời nói của Đỗ Địch An lại quay ngược lại, nắm lấy sơ hở trong đó, nhưng hắn có cảm giác, nó cố tình để hắn nắm được.

“Chuyện này, thật ra là có hai nguyên nhân, nguồn năng lượng của chúng ta không còn nhiều, lại phát hiện được các ngươi, cho nên chúng ta mới hạ xuống” giọng điệu của Cực Băng Trùng Vương có chút ngượng ngùng, nhưng trên cơ thể trơn nhẵn chỉ có một cái miệng mở ra, nhìn cũng không biết là đang có biểu cảm gì.

Đỗ Địch An cười lạnh lùng, giả vờ tức giận, nhưng trong lòng hơi nghi ngờ, bởi vì nó đề cập đến một khu vực có phản hồi tín hiệu sự sống, không biết là thật hay giả, nếu như là thật, chẳng phải là vẫn còn tồn tại sinh mệnh khác trong vũ trụ? Nếu là giả, như vậy thì nói cách khác, mục tiêu ban đầu của những quái vật này chính là trái đất, nhất định là chúng nó đã cảm ứng được tín hiệu của vũ trụ từ việc kiểm tra đo lường vũ trụ, cố ý đến đây!

Cũng giống như trước đây khi con người phát triển khoa học hàng không vũ trụ, vẫn luôn không ngừng tìm kiếm động thái của người ngoài hành tinh, thậm chí là có không ít nhà khoa học, tác giả khoa học viễn tưởng nổi tiếng đã nhiều lần đề cập đến việc khi con người tìm ra chủng tộc ngoài hành tinh, thì rất có thể không có cách nào tránh được tai họa, hoặc là nhân loại ở thế yếu, bị chèn ép, thậm chí là bị thống trị bởi chủng tộc diệt chủng, hoặc những sinh vật ngoài hành tinh được tìm thấy yếu hơn con người và bị con người chi phối như thực dân!

Dù là kết quả nào, đối với nhân loại và chủng tộc ngoài hành tinh đều không tốt, nhưng nhân loại vẫn không ngừng ham mê và hành động nguy hiểm này, trước sau vẫn luôn kiên trì tìm kiếm những sinh vật ngoài trái đất.

Có người nói rằng, đó là do con người quá cô đơn trong vũ trụ bao la này.

Nhưng... Mẹ nó cô đơn thì cô đơn, có thể đừng tìm đường chết không?!

Đỗ Địch An cảm thấy nếu suy đoán của mình là thật, con Cực Băng Trùng Vương này quả thật có thể học rộng hiểu nhiều thì đã đem khuôn mặt của những phần tử trí thức điên cuồng cọ xát trên mặt đất rồi!

Suy tư một chốc, Đỗ Địch An cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn, những côn trùng này chính là muốn đến trái đất, nếu không thì sẽ không thể cảm ứng phản ứng có sinh mệnh ở khu vực trên hành tinh khác, mà không cảm ứng được sự sống ở trái đất.

Mà chúng nó đến đây dấy lên chiến tranh, hiển nhiên cũng không phải là một hành động có ý tốt, giống như hai kết quả kia, thôn tính nhân loại và thống trị kẻ yếu.

Bất kể sinh mệnh nào đều có đặc tính chung, đó là nhu cầu sinh tồn, nhân loại cần thức ăn, dã thú cần con mồi, cho dù là cây cũng cần nước để dưỡng ẩm, tất cả đều hấp thụ từ môi trường xung quanh, rõ ràng, xưa nay đây là một khuôn sáo cũ, những quái vật này đã nhìn trúng đến tài nguyên và môi trường của trái đất.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác ít tồn tại hơn, đó là bản tính chúng nó đã khát máu và thích giết chóc, cho nên đã tìm được trái đất.

“Ngươi có biết Hoang Thần không?” Đỗ Địch An bỗng nhiên nói.

Cực Băng Trùng Vương lập tức im lặng.

Tựa như đột nhiên trở thành một côn trùng không hiểu ngôn ngữ nhân loại vậy.

Đỗ Địch An không hề sốt ruột, chỉ lẳng lặng mà nhìn nó, con ngươi màu vàng kim của hắn có thể nhìn ra cấu tạo bên trong của Cực Băng Trùng Vương, một màu trắng thuần, còn đẹp hơn cả tuyết, thật sự khó có thể tưởng tượng được một cơ thể có cấu tạo thuần khiết sạch sẽ như vậy, lại chính là một con côn trùng với vẻ ngoài xấu xí, cũng có thể là rất đẹp, chẳng qua là bản thân hắn không yêu thích mà thôi.