Chương 1349 Dê Bò
Trong đại sảnh yên tĩnh, chỉ có một tiếng kêu đặc quánh vang lên, mấy Cực Băng Trùng bị chém nát xung quanh chậm chạp bò tập trung lại, một hai con đã khôi phục hơn phân nửa cơ thể, lập tức bò về phía Đỗ Địch An.
“Ngươi định kéo dài thời gian sao?” Đỗ Địch An nói.
Cực Băng Trùng Vương như đột nhiên bừng tỉnh lại: “Hả? Không có, không có, ta sẽ để chúng nó lui sang một bên, đỡ phải tìm vào đường chết vô ích” nói xong, nhưng con đang bò về phía Đỗ Địch An đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cực Băng Trùng Vương đang ở trên đại thụ màu đen, sau đó lại quay đầu, chậm rãi leo vào góc tối bên rìa đại sảnh.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, không nói gì, nội tâm tự tin làm cho hắn cảm thấy được những Cực Băng Trùng này đến tột cùng cũng không có uy hiếp gì, cho dù tất cả cơ thể đều lành lại, hắn vẫn có thể lại chém một lần nữa như thường, không cần tốn bao nhiêu sức lực.
“Hoang Thần...” Cực Băng Trùng Vương thở dài, làm cho suy nghĩ của Đỗ Địch An cũng kéo về trên người nó: “Chúng cũng là những sinh vật ngoài hành tính, chính là sự sống trong khu vực hành tinh đã phát ra những tín hiệu sống không xác định mà ta đã đề cập trước đó, chúng nó cũng đã tìm thấy trái đất, nhưng mà chúng nó không giống chúng ta, tài nguyên của tinh cầu chúng nó không đủ nên đi cướp bóc xung quanh, bản tính của chúng nó khát máu và tàn nhẫn, hơn nữa còn không ngừng thôn tính những sinh vật khác mới có thể duy trì sinh mệnh của chính mình, các ngươi gọi chúng nó là “Hoang Thần” ha ha, cái tên này vốn là do bộ tộc chúng ta đặt cho, nhưng chỉ có một chữ “Hoang” mà thôi!”
“Ý nghĩa biểu tượng của cái tên này cũng rất đơn giản, những chỗ Hoang từng đi qua đều vô cùng hoang vu cằn cỗi! Không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể trốn thoát trong tay chúng nó, cho dù là một con kiến thì chúng nó cũng sẽ không buông tha!”
“Nhưng mà từ từ về sau, chúng nó lại được các ngươi tôn sùng là “Thần” Hoang Thần, ha ha...”
Nói đến đây, trong giọng nói có chút chua xót.
Đỗ Địch An giật mình dừng lại, không ngờ lại có chuyện như vậy, nói như vậy, trước đó nó không hề nói dối sao? Thật sự là chúng nó chỉ đi ngang qua trái đất? Nhưng mà làm thế nào để giải thích tại sao chúng nó không nhận ra trái đất từ trước?
Trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, trong lúc nhất thời không dám tin là thật, dù sao Cực Băng Trùng Vương nói Hoang Thần khát máu tàn nhẫn, cắn nuốt những sinh vật khác, làm cho hắn nghĩ tới trước kia đã từng nhìn thấy huyết nhục của Hoang Thần, và tình huống sau khi mình ăn huyết nhục Hoang Thần, quả thật là như thế, ước số Hoang Thần có tính cắn nuốt này là rất mạnh, hắn cảm thấy sở dĩ có thể của mình có thể hấp thụ năng lực Ma Ngân khác có lẽ là do tác dụng của gien Hoang Thần.
Nhưng mà, dưới thí nghiệm của Phi Nguyệt, tính chất gien cuồng bạo của Hoang Thần này đã bị trung hòa, nó không phải là mối đe dọa lớn đối bản thân hắn. Chỉ có điều, cho tới bây giờ hắn vẫn không dám liều lĩnh gỡ vòng Urani xuống, còn cần thêm một thí nghiệm nữa mới có thể xác nhận.
“Nói như vậy, những người chống lại nhân loại đều là Hoang Thần?” Đỗ Địch An cố ý đào hố hỏi.
Cực Băng Trùng Vương nói: “Không phải tất cả, lúc đầu, kẻ thù của nhân loại các ngươi chủ yếu vẫn là chúng ta, những Hoang này chẳng qua chỉ trốn ở trong chỗ tối, làm tăng thêm mâu thuẫn của nhân loại và chúng ta, mặc dù bản tính của chúng nó tàn bạo khát máu, nhưng chỉ số thông minh lại cực kỳ cao, vô cùng gian xảo, sau khi xúi giục chúng ta và các ngươi phát động chiến tranh, thì như ngư ông đắc lợi, đáng tiếc là không ai nhận ra được những điều này từ ban đầu, mãi cho đến khi cuối cùng chúng nó hiện thân, toàn bộ chân tướng được rõ ràng thì đã quá muộn, khi đó nhân loại đã đồng quy vu tận với chúng ta rồi, khởi động kế hoạch hủy diệt thế giới mạnh nhất….”
Đỗ Địch An giật mình, đầu tiên, hắn không ngờ nó lại thừa nhận rằng bản thân là một kẻ thù của nhân loại, thứ hai là hắn đột nhiên không xác định được rốt cuộc thì nó nói thật hay giả.
Suy nghĩ giống như bị mắc kẹt trong phút chốc, Đỗ Địch An mới chợt phản ứng lại, trong lòng thầm kinh hãi, không cần biết Cực Băng Trùng Vương này nói thật hay giả, nó đã có thể làm lung lay suy nghĩ của chính mình, điều này cũng không có nghĩa chỉ đơn giản là “thành thật” thì có thể đả động được hắn.
“Nói như vậy, các ngươi và tổ tiên của chúng ta đã bị lừa, vậy rốt cuộc tại sao Tường Lớn và đế quốc lại xuất hiện, còn có tại sao chúng ta lại đặt danh hiệu “Hoang Thần” cho chúng nó?” sắc mặt Đỗ Địch An không thay đổi, suy tư hỏi.
Cực Băng Trùng Vương im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Tại sao Tường Lớn lại xuất hiện, ta cũng không biết, lúc trước nhân loại khởi động kế hoạch hủy diệt thế giới làm cho chúng ta không thể không tạm lánh đi mũi nhọn, ta đã đợi ở chỗ này không biết là bao nhiêu năm đã trôi qua, chưa từng rời khỏi, cũng không có cách nào rời khỏi, ta biết tình hình ở bên ngoài đều là thăm dò từ những nhân loại lục địa đi tới nơi này, bị ta bắt được, tìm kiếm từ trong những mẩu ký ức của bọn họ mà ra, chỉ biết được cảnh tượng của thế giới bây giờ, nhưng trong lịch sử lại không thể biết được. Nhưng mà ta đoán, hẳn là Hoang đã sử dụng thủ đoạn đê tiện để che giấu tội ác của chính mình, ngược lại còn đem tất cả tội ác đó vứt cho bộ tộc của chúng ta, sau đó mượn danh nghĩa giúp đỡ nhân loại, thống trị nhân loại, thật ra lại chính là đang nuôi dưỡng nhân loại.”