Chương 1350 Dê Bò (2)
“Dù sao thì bộ tộc của chúng nó cũng thích giết chóc và cắn nuốt, nhưng nếu tất cả sinh vật đều bị cướp đoạt, chúng nó cũng sẽ bị diệt vong, cho nên nuôi dưỡng nhân loại là cách tốt nhất, nhân loại các ngươi có khả năng sinh sản tuyệt vời, có thể khống chế được giết chóc, và có thể dùng tới nhiều năm...”
Vùng giữa đôi lông mày của Đỗ Địch An cau chặt lại, thật sự là như vậy sao? Hắn không thể phân biệt được, Cực Băng Trùng Vương này nói hay đến mức không chê vào đâu được, làm cho hắn không thể bắt bẻ, điều duy nhất hắn có thể đoán và xác nhận là, hẳn là chuyện này còn một số ẩn khuất gì đó, nhưng chuyện chính thì nó nói không có bất kỳ sơ hở nào, hơn nữa có tính chắc chắn cực kỳ cao, cho dù nó không nói ra thì hắn cũng có thể phỏng đoán được như vậy.
“Nuôi dưỡng, giết chóc...” Đỗ Địch An nghĩ đến Tường Lớn cao ngất và đồ sộ kia, trong lòng đột nhiên nổi lên từng trận ớn lạnh, rõ ràng Tường Lớn cao cả ki-lô-mét này không phải là bút tích của nhân loại, Tường Lớn được xây dựng như vậy thật sự chỉ là vì bảo vệ nhân loại sao?
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến lợn, chó, dê, bò do nhân loại nuôi dưỡng, mặt không khỏi biến sắc, nhân loại nuôi lợn và dê bằng hàng rào, tại sao không phải là bảo vệ chúng nó, lo lắng chúng nó chạy ra ngoài sẽ bị người khác bắt và bị giết? Thế nhưng nếu tiếp tục ở trong hàng rào, cuối cùng sớm muộn gì cũng sẽ bị chủ nhân “bảo vệ” chúng nó làm thịt!
Chẳng lẽ là nói, số phận cuối cùng của những cư dân trong Tường Lớn cũng sẽ như vậy sao?
Đỗ Địch An suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, mấy năm nay lúc hắn ở thành chủ Sylvia, chưa bao giờ nghe nói về lực lượng hay người vật nào đó bắt người hoặc là tàn sát hàng loạt cả. Thỉnh thoảng xuất hiện thương vong trên quy mô lớn cũng là bởi vì xử lý thi thể người dân gây chuyện không thỏa đáng, xác chuột chất đống thành núi ở quảng trường gây nên bệnh dịch và tai họa.
“Nếu là bị che giấu... Cũng không đúng, ta thấy những chuyện này đều là tài liệu bí mật, tối cơ mật trong Tường Lớn, không có khả năng được ghi lại trên đó, trừ phi thành chủ và Hoang Thần là một ổ” Đỗ Địch An nhíu mày suy nghĩ, hắn nghĩ đến mình đã xem nhẹ một chuyện: “Hoang Thần đã chết, nói như vậy, chúng nó xây dựng Tường Lớn rồi chết, cho nên chưa kịp thực hiện?”
Những ý nghĩ này đã nhanh chóng bị hắn phủ định.
Hắn cảm thấy rằng Hoang Thần hẳn là sẽ không diệt sạch thế giới này mới phải.
Rốt cuộc thì nhân loại vẫn sống sót, Hoang Thần là bên thắng lớn cuối cùng, làm sao lại có thể bị diệt tuyệt được?
Nếu như Hoang Thần tồn tại và mục đích của chúng nó là để nuôi dưỡng nhân loại, như vậy thì việc tàn sát nhân loại chắc chắn sẽ được ghi lại, không nên xem nhẹ một số vĩ nhân sống sót trong giáo điều và chính nghĩa trong nhân loại, niềm tin của bọn họ vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Bất kể là vĩ nhân hay tội nhân, đương nhiên khi đã đạt đến một tầm cao nhất định, niềm tin kiên định được trả giá đều là ngang nhau.
Nghĩ mãi không ra, Đỗ Địch An nói nghi ngờ trong lòng mình ra với Cực Băng Trùng Vương, nhìn xem phản ứng và câu trả lời của nó.
“Điều này thì không biết, nó có thể đã xảy ra, nhưng ngươi không biết, dẫu sao thì chúng nó cũng đã làm điều này, cũng sẽ không trắng trợn gây ra sự hoang mang, nhân loại có thể không kiêng nể gì mà chọn một con dê non trong đàn dê để làm thịt, không cần nghĩ đến những con dê khác, bởi vì nhân loại cảm thấy dê không có trí tuệ, nhưng rõ ràng là nhân loại các ngươi biết sợ hãi những sinh vật thông minh, chúng nó cũng sẽ không làm như vậy” Cực Băng Trùng Vương suy nghĩ một lúc và nói: “Cũng có thể chúng nó cũng không chọn trong cùng một Tường Lớn, sẽ không tập trung thu hoạch ở trong một Tường Lớn.”
Không thu hoạch trong một Tường Lớn? Anh mắt của Đỗ Địch An lóe lên, chẳng lẽ là Sylvie quá yếu, hoạt động như vậy chỉ tiến hành trong Đế quốc?
Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy không thể phân biệt được thật giả, vẫn nên tạm thời gác lại chuyện này, không thể lại tiếp tục bị Cực Băng Trùng Vương này dắt mũi chạy được, nói: “Nói như vậy, ngươi biết đến thứ ta cũng có thể nghe ngóng được, một khi đã như vậy thì hình như ngươi cũng không còn có giá trị gì nữa nhỉ.”
Cực Băng Trùng Vương dường như không ngờ rằng Đỗ Địch An sẽ đột nhiên trở mặt, hơn nữa còn không van xin gì, nhưng ngay sau đó, nó lo lắng nói: “Những gì ta nói với ngươi đều là sự thật, tuyệt đối không có chuyện giấu diếm ngươi, nhưng mà những chuyện khác, ta thật sự không biết, nếu không thì như thế này đi, ta nói cho ngươi biện pháp để ngươi tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn, còn có những đứa nhỏ này của ta đều tặng cho ngươi, chúng nó sẽ tiếp nhận ngươi vô điều kiện.”
Đỗ Địch An cười khẩy: “Cho dù chúng nó muốn phản kháng, thì có cái năng lực ấy sao?”
“Cái này…” Cực Băng Trùng Vương có chút mất hứng, chua xót nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Không muốn thế nào, muốn ngươi và đám con của ngươi đều thuộc về ta” ánh mắt của Đỗ Địch An lóe lên, trên môi lộ ra một nụ cười mỉm: “Hình như ngươi đã quên, ta là Vực Sâu, cách để nhân loại trở thành Vực Sâu, chính là ăn sống con của ngươi, tăng cường thể chất của mình thêm một bước, nhưng mà chỉ dựa vào đám con của người thì chưa đủ, nếu có thể ăn luôn cả ngươi, hẳn là ta có thể đạt đến cấp đứng đầu nhân loại.”