Chương 1351 Dê Bò (3)
Cực Băng Trùng Vương kinh hãi nói: “Ngươi, ngươi đã nói là không làm tổn thương chúng ta rồi mà!”
“Làm sao ta lại không nhớ rõ nhỉ?” Đỗ Địch An cười lạnh lùng: “Ngươi phản kháng cũng được, nghe theo cũng được, đều tùy ngươi, nhưng khuyên ngươi tốt nhất là nghe lời một chút thì đỡ phải chịu tội, nếu như biểu hiện của ngươi không tồi, ta có thể sẽ để lại một con trong đám con của ngươi, cũng có thể tính toán diệt sạch bọn ngươi luôn.”
Cực Băng Trùng Vương tức giận đến mức oa oa kêu loạn, trong lúc nhất thời còn phát ra cả ngôn ngữ của các quốc gia và chủng tộc khác.
Đỗ Địch An yên lặng lắng nghe, thậm chí còn có chút kinh ngạc và tán thưởng, hắn chưa từng nghe thấy cảnh mắng chửi bằng nhiều ngôn ngữ xen lẫn thế này đâu, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy kỹ năng diễn xuất của một con côn trùng nào cao như vậy, thật đáng tiếc thời đại xưa như vậy đã sụp đổ, không thể lấy tượng vàng Oscar được nữa.
Mắng mấy phút đồng hồ, hình như Cực Băng Trùng Vương mới dần dần sắp xếp được hệ thống ngôn ngữ của mình và giận dữ nói với Đỗ Địch An bằng tiếng Hán: “Đồ vô liêm sỉ nhà ngươi, nhân loại các ngươi đều là chủng tộc hèn hạ, vô liêm sỉ, ích kỷ, lòng tham không đáy, xứng đáng bị Hoang giam cầm, xứng đáng rước voi giày mả tổ!”
“Là nhận kẻ trộm làm Thần” Đỗ Địch An sửa lại nói. Lời này cũng trá hình rằng hắn đã tin vào những lời nói trước nó.
Cực Băng Trùng Vương nổi giận mắng: “Đê tiện, không biết xấu hổ!”
“Tiếng Hán bác đại tinh thâm, là ngôn ngữ cao cấp nhất bên này của chúng ta, mà ngươi mới chỉ học vẻn vẹn được vài câu mắng chửi người như vậy, thật là…” Đỗ Địch An lắc đầu, tỏ vẻ trẻ con không dễ dạy.
Có vẻ như Cực Băng Trùng Vương mới rõ ràng phát hiện, mình đi so sánh với người địa cầu thuần chủng, đang mắng chửi người trước mặt còn kém mấy con phố.
“Lần này ngươi nói phải giữ lời đấy!” Cực Băng Trùng Vương giống như đang nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đương nhiên, dù sao thì chờ sau khi ta đến bình cảnh, ta cũng không cần con của ngươi.” Đỗ Địch An nói một cách đương nhiên.
Cực Băng Trùng Vương trầm mặc một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Đỗ Địch An cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình cũng xứng nhận được một tượng vàng Oscar, à không, một cái làm sao mà đủ, phải một tá.
“Đúng rồi, trước khi ta vào đây, làm sao cửa của phi thuyền lại đóng vậy, lần trước ta đến hình như không phải như vậy” Đỗ Địch An nghĩ đến chuyện cánh cửa mở ra kỳ lạ lúc trước, lập tức hỏi.
Cực Băng Trùng Vương ỉu xìu nói: “Phi thuyền đã khôi phục được một ít năng lượng, ta để con của ta đi đóng cửa, vốn định yên tĩnh mà tu dưỡng cơ thể, ai mà biết...” nói tới đây, hình như nó đột nhiên phản ứng lại, cơ thể mập mạp trắng như tuyết, trên con ngươi nhô ra hai tròng mắt đen bóng, giống như hai hạt đậu tương, vô cùng bí ẩn: “Ngươi, làm sao ngươi mở được cửa?”
“Nó tự mở ra mà” Đỗ Địch An cau mày: “Ngươi thành thật khai báo, không phải là nơi này còn có thứ đồ gì khác đó chứ?”
Cực Băng Trùng Vương như muốn nhảy dựng lên, giọng nói đột nhiên tăng lên một quãng tám: “Cửa tự mở? Làm sao có thể như vậy được! Các con của ta đều ở đây, không được sự cho phép của ta, chúng nó không có khả năng đi mở cửa được!”
Đỗ Địch An nhìn nó, bỗng nhiên không xác định được lần này có phải nó đang diễn hay không, nhưng hình như cảm thấy hơi thật, chẳng lẽ thật sự không phải nó mở ra? Hay là, nơi này còn cất giấu thứ gì mà nó cũng không biết?
Nếu nói như vậy, thứ đồ kia mở cửa, lợi dụng hắn đến đây... Nghĩ đến đây, lông tóc toàn thân Đỗ Địch An dựng hết cả lên, cảnh giác mà nhìn về phía bóng tối xung quanh, trầm giọng nói: “Cửa tự mở ra thật, nếu như ngươi che giấu chuyện gì đó, thì đừng trách ta trở mặt, nếu ngươi không giấu diếm chuyện gì, thì đoán chừng nơi này… Có gì đó mà ngươi không biết! Hơn nữa, có thể nó nắm trong tay phi thuyền này!”
Cực Băng Trùng Vương muốn nói ngươi mới vừa trở mặt đó, có cái gì ngạc nhiên sao? Nhưng mà, câu nói kế tiếp của Đỗ Địch An lại làm cho nó lập tức căng thẳng, con mắt đen bóng nhanh chóng chuyển động, nhìn về bốn phía, nó biết Đỗ Địch An không giống nói dối, cũng không cố tình nói như vậy, nếu thật sự là cánh cửa tự mở… Mẹ nó, thật sự là gặp quỷ rồi!
Trong đại sảnh tối đen và yên tĩnh, Đỗ Địch An chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, cố hết sức mở rộng tri giác đến cực điểm, muốn cảm ứng xung quanh, nhưng không có cách nào đi vào trong nhiều con đường, phạm vi tri giác có hạn.
Mà trong phạm vi cảm giác của hắn thì chẳng thu được gì.
Nhưng mà, điều này càng khiến cho lòng hắn cảm thấy bất an.
“Theo ta rời khỏi nơi này.” Đỗ Địch An không tiếp tục dừng lại, lập tức ra lệnh cho Cực Băng Trùng Vương. Kế hoạch ban đầu của hắn vốn là thu phục những Cực Băng Trùng này, sẵn tiện thì thăm dò chiếc phi thuyền này một chút, hy vọng từ trong này có thể tìm ra một ít sản phẩm khoa học kỹ thuật có thể tháo rời để mang về. Dù sao thì đây cũng là khoa học kỹ thuật của Ma Trùng, cho dù là một đồ vật nhỏ bé thì cũng có thể thúc đẩy rất lớn cho nền khoa học kỹ thuật của loài người phát triển.
Nhưng mà, cửa khoang phi thuyền kỳ dị này được mở ra lại không phải do Cực Băng Trùng làm, thứ ẩn nấp trong bóng tối có thể che giấu thân mình khỏi Cực Băng Trùng Vương lại có thể kiểm soát cả chiếc phi thuyền này, chắc chắn là sự tồn tại mà hắn không thể nào ngờ tới, vậy nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn.