← Quay lại trang sách

Chương 1352 Quyên góp tiền

Không cần Đỗ Địch An phải nói, Cực Băng Trùng Vương cũng đang định rời đi ngay lập tức, nó bị lời nói của Đỗ Địch An làm cho kinh hồn bạt vía. Chiếc phi thuyền này là lãnh địa của nó, không có sự cho phép của nó vậy mà cửa khoang lại tự động mở ra, cảm giác này giống như một thiếu nữ phát hiện trong khuê phòng của mình xuất hiện một người đàn ông cường tráng, mà còn che mặt nữa…

Rất nhanh, Cực Băng Trùng Vương đã lê thân thể mập mạp trắng như tuyết của mình từ trên cây đại thụ màu đen leo xuống, thân thể của nó giống như có giác mút, có thể từ thân cây thẳng tắp mà leo xuống. Lúc này, Cực Băng Trùng trong bóng tối xung quanh như hổ rình mồi cũng nhanh chóng tập hợp lại, canh giữ xung quanh Cực Băng Trùng Vương.

“Chúng ta đi thôi.” Cực Băng Trùng Vương sợ Đỗ Địch An hiểu lầm, vội vàng nói.

Đỗ Địch An lạnh lùng đáp lại: “Để tất cả chúng đi theo bên cạnh ngươi, con nào bị bỏ lại hay biến mất, ta đến tìm ngươi đầu tiên!”

“Ta biết rồi.” Cực Băng Trùng Vương cười khổ nói, nó biết Đỗ Địch an lo lắng nó sẽ lén lút phái đám con của mình lẻn vào nơi khác, khống chế phi thuyền để bọn nó chạy thoát thân, chỉ tiếc là, năng lượng của phi thuyền này có hạn, mặc dù nó thật sự có suy nghĩ này nhưng cũng phí sức thôi, hơn nữa nếu để Đỗ Địch An phát hiện ra, khả năng này cũng sẽ vô hình bị dập tắt thôi, vả lại nó cảm thấy, cho dù có phái một đứa con lẻn vào được phòng chỉ huy thì cũng sẽ bị thứ tồn tại kỳ dị trong bóng tối mà Đỗ Địch An từng nói giết chết.

Người đứng sau có thể khống chế được cửa khoang, chắc chắn sẽ đứng ở trong phòng chỉ huy, thông qua màn hình giám sát mà quan sát nhất cử nhất động của nơi này!

Đỗ Địch An đếm qua một chút, Cực Băng Trùng cả thảy có mười ba con, tính luôn Cực Băng Trùng Vương là mười bốn con, thu hoạch lần này cũng đủ để khiến cho vô số người ghen tị đỏ mắt, mười ba con Cực Băng Trùng có thể tạo ra được mười ba vị Vực Sâu, nhưng đáng tiếc cũng chỉ là Hạ vị Vực Sâu.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Địch An thở dài, lại đột nhiên nghĩ đến, Cực Băng Trùng Vương này gọi đám trùng kia là “Con” nói như vậy, chẳng phải nó có thể mang thai cực Băng Trùng hay sao?

“Đây là một con gà đẻ trứng vàng nha…” Đôi mắt Đỗ Địch An sáng lên.

Cực Băng Trùng Vương cảm giác sau sưng có hơi lạnh lẽo, nó di chuyển đôi mắt nhỏ tròn như hạt đậu nành nghiêng về phía sau, lại bắt gặp Đỗ Địch An đang nhìn nó mỉm cười, đột nhiên nó cảm thấy hơi ớn lạnh, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng hoảng loạn, nhưng mà nghĩ lại, Đỗ Địch An có thể là biết được con đường trở thành Vương giả, trong lòng nó đột nhiên thấy hưng phấn, thân thể mập mạp càng tiến về phía trước mạnh mẽ hơn.

Hắc xèo, hắc xèo.

Cực Băng Trùng Vương dẫn theo một đám Cực Băng Trùng chuyển động tiến về phía trước. Những Cực Băng Trùng con này di chuyển nhanh nhẹn, nhưng cơ thể của Cực Băng Trùng Vương lại cực kỳ to béo, di chuyển chậm chạp, giống như một con sâu lông chỉ chống đỡ, tất cả đều phải dựa vào “cơ bụng” mà di chuyển về phía trước.

Rất nhanh, Cực Băng Trùng Vương đi tới cửa khoang vốn dĩ phải nên đóng lại, cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện xung quanh cửa khoang thật sự không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu hiệu bị phá hư. Lúc đi qua, nó nhìn vào khe hở mở rộng của cửa khoang, thấy cửa khoang vẫn đang co rút bên trong, trong lòng càng trở nên khiếp sợ, càng gấp rút tiến nhanh về phía trước. Chỉ là, với tốc độ cố hết sức di chuyển của nó, cảnh vật xung quanh vẫn lùi về sau với tốc độ như rùa bò.

Đỗ Địch An vẫn duy trì tốc độ bình thường đi theo phía sau, nhìn Cực Băng Trùng Vương chậm chạp tiến tới, cảm thấy kỳ quái, tên này đang cố ý kéo dài thời gian sao? Hắn cũng không thúc giục, muốn quan sát thêm một chút nữa, rất nhanh sau, hắn đã thấy nó tăng tốc, thân thể mập mạp rung lên, thân thể cong lên mạnh mẽ, tiến nhanh về phía trước… nhưng chỉ có thể tăng từ “đi bộ” sang “bước nhanh”.

Cái con này thuộc họ nhà rùa phải không?!!

Đỗ Địch An hơi nhướng mày, hắn nhận ra được tên này đang cố hết sức, nhưng mà, ngươi chỉ là di động thôi sao!

Lắc đầu, Đỗ Địch An hét lên: “Đi bộ không được thì để cho con của ngươi khiêng đi.”

Cực Băng Trùng Vương nhanh chóng phản ứng lại, “Ồ được.” Nói xong có hơi xấu hổ, lập tức kêu đám con xung quanh nhấc lên.

Vèo!

Sau khi bảy tám con Cực Băng Trùng nhấc nó lên, chúng nhanh chóng chạy về phía trước rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đỗ Địch An và đám Cực Băng Trùng còn lại nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt đã đi tới lối ra của phi thuyền.

Cực Băng Trùng Vương đưa Đỗ Địch An đến lối thoát khẩn cấp của phi thuyền, đây là một cái hồ nhỏ không thấy đáy. Bên trong hồ nước thông với hồ ở bên ngoài, Cực Băng Trùng Vương nói với Đỗ Địch An một tiếng sau đó thì nhảy vào trong nước.

Đám Cực Băng Trùng còn lại nhanh chóng đuổi theo.

Đỗ Địch An cũng nhảy vào bên trong hồ nước, đã thấy bảy tám Cực Băng Trùng đang đẩy Cực Băng Trùng Vương, giống như cánh quạt chuyển động về phía trước, lao đi thật nhanh.

Chờ qua khỏi lối thoát vào được hồ nước bên ngoài, mấy con Cực Băng Trùng bỗng nhiên phóng ra một lượng lớn hàn khí, hồ nước nhanh chóng đóng băng, băng lạnh lan tràn kéo dài ra bốn phía.