Chương 1353 Quyên góp tiền (2)
Đỗ Địch An phóng ra hỏa diễm, xua tan hàn khí xung quanh, nhanh chóng tiến đến gần Cực Băng Trùng Vương.
“Ta, ta không cố ý tấn công ngươi đâu, ta chỉ muốn rời đi thật nhanh thôi.” Cực Băng Trùng Vương luống cuống nói.
Đỗ Địch An biết nó không có gan mà dựa vào chút thủ đoạn này tấn công mình, nhưng vẫn cố tình bày ra vẻ mặt như bị chọc giận, giơ tay chặt đứt vài con Cực Băng Trùng, sau đó khoan thai chui ra khỏi mặt hồ băng.
Lúc này, Cực Băng Trùng Vưỡng cũng để cho những con Cực Băng Trùng đẩy nổi lên, mấy con Cực Băng Trùng bị chặt đứt kia thì để cho những con Cực Băng Trùng khác cuốn lấy rồi mang ra ngoài.
Rất nhanh, hồ băng đã ngưng kết lại hoàn toàn, biến thành một khối băng lớn vô cùng lạnh lẽo, Cực Băng Trùng Vương trượt thân mình lên trên, nói với Đỗ Địch An đang bay trên không trung: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về nhà.” Đỗ Địch An từ balo lấy ra một cái lưới màu đen được gấp gọn, lắc lắc mở nó ra, trải thành một tấm lưới khổng lồ, lưới rất nhỏ nhưng rắn chắc đến đáng sợ, đủ để chịu được trọng lượng trăm tấn.
“Tất cả vào trong, ta đưa các ngươi về nhà.” Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Cực Băng Trùng Vương vội vàng nói: “Chúng ta nói trước, bọn ta phối hợp giúp đỡ ngươi, nhưng ngươi phải tha cho một đứa con của ta.”
“Được chứ.” Đỗ Địch An gật đầu, tuy mất đi một con, nhưng tiết kiệm được rất nhiều công sức, nếu Cực Băng Trùng Vương giãy dụa, một đường trở về Polka sẽ rất khó khăn. Dù sao thì, số lượng lần này quá nhiều, cho dù giết chết toàn bộ cũng khó có thể mang theo, chỉ có thể dựa vào chúng nó tự giác nghe lời.
Cực Băng Trùng Vương thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Cảm ơn!” Nói xong, trong bầy trùng một con Cực Băng Trùng lập tức bò ra, trượt đến phía bên hồ băng, xa xăm quay đầu nhìn lại.
“Đi thôi.” Đỗ Địch An thúc giục.
Cực Băng Trùng Vương bò vào trong lưới đen, đám Cực Băng Trùng còn lại cũng nhanh chóng bò vào đó.
Lưới đen này tuy rằng rất rắn chắc, nhưng nếu bọn chúng muốn phản kháng, chỉ cần đông lạnh lưới đen thì sẽ có thể dễ dàng đánh nát tan.
Đỗ Địch An để cho bọn nó kiểm soát bản năng phát ra hàn khí trên cơ thể, không đóng băng lưới đen.
Mang lưới đen lên, Đỗ Địch An dẫn theo Cực Băng Trùng Vương và một đám Cực Băng Trùng cất cánh.
“Không biết bên trong, rốt cuộc cất giấu thứ gì…” Trước khi đi, Đỗ Địch An quay đầu nhìn lướt qua mặt hồ băng đóng băng, ánh mắt khẽ động, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt, nhanh chóng bay về phía trước.
Nửa tháng sau, Đỗ Địch An mang theo một đám trùng trở về Tường Lớn Polka.
Tường Lớn Polka phòng thủ nghiêm ngặt, ngoại trừ những thủ vệ giỏi về năng lực cảm giác đang ngày đêm tuần tra trên Tường Lớn, thì còn lắp đặt cả dụng cụ cảm biến thông minh, Đỗ Địch An quyết định tăng độ cao, từ trên trời hạ xuống.
Trực tiếp hạ cánh vào trong Tường Lớn.
Phong cảnh ở độ cao mười ngàn mét rất đẹp, từng đám mây giống như khối bông, tầng tầng lớp lớp biển mây. Hắn lựa chọn ban đêm, lúc này bên trong Tường Lớn đã là giờ giới nghiêm, các thủ vệ tuần tra nghiêm ngặt, tìm kiếm những người đang trên đường lén lút bỏ trốn, những thủ vệ luân phiên ca đêm tinh thần cũng vô tình tỉnh táo, biết rõ chức vị của mình, không có ai ngáp, cho nên cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đơn điệu.
Đỗ Địch An hạ cánh ở vùng ngoại ô, sau khi hạ cánh thì nhanh chóng rời đi, không muốn thu hút sự chú.
Trở về căn cứ bí mật bên trong Tường Lớn, Đỗ Địch An quan sát bên ngoài căn cứ trước, thấy bên trong cứ điểm đều là những người thân tín của Neuss mới thở phào nhẹ nhõm đi vào bên trong căn cứ.
“A, là thiếu gia!”
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia không phải ngươi đã….”
Đỗ Địch An giơ tay cắt ngang một đám đông đang kinh ngạc, nói: “Truyền lệnh của ta ra ngoài, để cho Neuss và tất cả mọi người, trong vòng ba ngày tập hợp lại đây, nói rằng ta đã trở về, chuẩn bị tiến hành một cuộc họp.”
Nghe thấy Đỗ Địch An nhắc đến tên Neuss, trong lòng các thủ vệ xung quanh nghi ngờ lùi lại, dù sao muốn dịch dung cải trang thành diện mạo của người khác cũng không khó lắm, bọn họ lo lắng Đỗ Địch An này là giả.
Một thân tín của Aurora tiến lên hỏi thăm những chuyện trước khi Đỗ Địch An rời đi, và tên tuổi của một số vị đại nhân.
Đỗ Địch An không hề tức giận, nhưng cũng không trả lời, mà trực tiếp phóng ra Ma thân Cát Liệt giả, chỉ như vậy, tất cả mọi người đã ngay lập tức tin tưởng. Mà cái tên thanh niên to gan dám hỏi thăm kia thì nơm nớp lo sợ, vẻ mặt sợ hãi.
Đỗ Địch An vỗ vai hắn ta, “Cẩn thận là tốt rồi.”
Thanh niên cảm thấy như cả người đang choáng váng, đây là được khen ngợi sao? Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt hâm mộ của những người khác.
Ba ngày sau.
Neuss và Karch mang theo một đám thân tín chạy đến nơi đây, sẵn tiện còn đem theo cả Pinder và Hắc Pháp sư.
Hai người này vẫn đi theo làm việc cho Neuss, không ngờ tới Đỗ Địch An lại trở về nhanh như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn đã không hấp tấp phản công giết chết tàn đảng của Đỗ Địch An.
Hỏi thăm những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, thấy không có đại loạn gì xảy ra, Đỗ Địch An mới yên tâm, hỏi: “Tiền quyên góp thế nào rồi, có thể mua được năm con Hồn trùng huyền thoại không?”