Chương 1359 Lên thành (2)
“Là con người sao?” Ánh mắt khinh thường của tên thanh niên không còn nữa, lộ ra vài phần nghiêm trọng, nhìn vẻ mặt của Đỗ Địch An không giống nói dối, cũng không dám nói dối, suy tư một lát, hỏi: “Có bao nhiêu người, đã chạy trốn rồi sao?”
“Không biết, khi ta vừa đổi ca trở về thì thấy tất cả mọi người đều đã chết, nhưng nhìn vết thương trên người bọn hắn không phải do Ma vật tạo thành.” Đỗ Địch An nói ngay lập tức.
Thanh niên khẽ nhíu mày, không nhìn thấy tận mắt, chỉ phán đoán thông qua vết thương…Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, mặc dù đối phương chỉ là một tên lính gác, nhưng phán đoán đơn giản như vậy có lẽ sẽ không phạm sai lầm.
“Đi theo ta.” Hắn cúi người nắm lấy bả vai của Đỗ Địch An, đưa hắn bay đến thành Chiến Thần.
“Ta đưa ngươi đi gặp lữ đoàn trưởng, ngươi kể lại tình hình chi tiết cho nàng ấy.” Thanh niên lạnh lùng nói
Đỗ Địch An đáp lại một tiếng, ánh mắt đã bị thu hút bởi hình ảnh của thành Chiến Thần. Phi thuyền khổng lồ như của quân đoàn Huyết Gai mà hắn đã nhìn thấy lúc trước, trong phạm vi tầm nhìn này đậu lại hai ba chiếc, chỉ là trên mặt không phải huy chương của Vương giả Huyết Gai, mà là một con ngươi màu đỏ thẳng đứng, trông rất kỳ quái.
Ngoài ra, loại khí cầu nhỏ chở bốn năm người đậu dày đặc với số lượng phải đến hàng trăm chiếc.
Còn nữa, Đỗ Địch An cũng nhìn thấy các máy bay chiến đấu loại nhỏ, gần giống như các máy bay chiến đấu thời xưa, còn có máy bay chở khách, và các vật thể hình vuông màu đen giống như hộp, trông như những thùng hàng lớn.
Đỗ Địch An bị khoa học kỹ thuật bày ra ở đây làm cho có chút chấn động, tuy đã sớm dự liệu được, nhưng tận mắt nhìn thấy những thứ này vẫn có chút kinh hãi, nhất là khi trông thấy những cái “chảo trắng” đường kính phải đến bảy tám mét thì lại càng kinh hãi, trông như kính viễn vọng vô tuyến, chỉ là không biết rốt cuộc có phải kính viễn vọng không, hay là thiết bị nhận tín hiệu không dây.
“Ban đầu đông thành Chiến Thần vốn có không những thứ này, chẳng lẽ là được tạo ra trong thời gian ngắn ngủi này? Không thể nào, cho dù khoa học kỹ thuật có bùng nổ, cũng không thể trong vài năm ngắn ngủi phát triển đến vậy được, hay là những thiết bị này được tạo ra chủ yếu là để đối phó với dị tộc Cự Ma ở phía nam?” Đáy mắt Đỗ Địch An có chút khó hiểu, trong lòng nhanh chóng tưởng tượng lại, liền cảm thấy hẳn là như vậy, dị tộc Hỏa Long ở phía đông có thể bay, nhưng những chiến đấu cơ này ở phía đông không phát huy ra nhiều chiến lực, chủ yếu vẫn phải dựa vào nhân lực.
Dù sao, trong thời đại tiến hóa sau thảm họa này, lực lượng cơ giới của phàm nhân ngày càng tăng mạnh hơn.
“Nếu nói như vậy, dị tộc Cự Ma ở phía Nam không biết bay?” Đỗ Địch An ngầm phỏng đoán.
“Đừng có nhìn đông nhìn tây.” Thanh niên dẫn đường phía trước quát một tiếng, nói: “Đến nơi rồi, nhớ kỹ lại những gì ngươi đã nhìn thấy, trước tiên ta đi bẩm báo với lữ đoàn trưởng đã.”
Đỗ Địch An gật đầu.
Thanh niên bước vào lều trại phía trước, một lát sau quay ra, quát vào Đỗ Địch An: “Đi vào đi.” Hắn giơ tay vén tấm rèm của căn lều lên.
Đỗ Địch An hết sức thận trọng, vừa bước vào thì nhìn thấy bên trái lều trại rộng lớn là một nữ nhân mặc quân trang đứng trước một cái sa bàn, nhíu mắt nhìn, một đầu tóc vàng rối tung, gương mặt thanh tú, lông mày cao thẳng, có vài phần khí khái hào hùng.
“Lữ trưởng...” Đỗ Địch An chủ động lên tiếng trước, nhưng biểu hiện thái độ không quá cung kính hay nhún nhường.
Ánh mắt của cô gái mặc quân phục rời khỏi sa bàn, liếc nhìn Đỗ Địch An, thấy thái độ của hắn biểu hiện đúng mực, lại như có hơi kiêu ngạo, không khỏi khẽ cau mày, “Nghe nói cứ điểm của lính trinh sát các ngươi đã bị tập kích? Hãy kể chi tiết tình hình lúc đó như thế nào.”
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, rồi lập tức nói ra cặn kẽ những điều đã nghĩ trước đó, từ chuyện nhỏ như quan sát và phỏng đoán của bản thân về dấu chân, thêm vào trong đó một phần phán đoán của bản thân, mà còn vừa có lý lẽ vừa có căn cứ, “Thời gian kẻ địch tập kích là trong nửa giờ ta đổi ca trực, giết hết bọn họ chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, chí ít phải là sức mạnh của cấp Vực Sâu, hơn nữa còn là loại năng lực tấn công nhanh”.
“Kẻ địch không hề che đậy dấu vết, chứng minh đã bỏ đi rất vội vàng, dĩ nhiên cũng có khả năng, những dấu vết này là đầu mối bọn hắn cố ý để lại, hòng giá họa hoặc là muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của chúng ta.”
Con mắt lạnh lùng của Pareena chợt ánh lên một tia sáng, lúc đầu còn thờ ơ, nay đã nghiêm túc lắng nghe. Nàng bắt đầu đánh giá gã thanh niên miệng nói không ngừng này, ngoại trừ tướng mạo khôi ngô sáng sủa, sau xét đến cách nói năng khí chất, tư duy logic đâu ra đó, khiến nàng thấy hơi kinh ngạc, ấn tượng đầu tiên trong lòng chính là gã lính trinh sát này rất giỏi, rất ưu tú!
“Ta biết rồi.” Pareena đợi Đỗ Địch An nói xong, thản nhiên lên tiếng, “Những điều ngươi đã nói, người của đội điều tra cũng sẽ nghĩ tới, không cần nói nhiều với ta.”
Đỗ Địch An khẽ giật mình một cái, cười gượng nói: “Ta biết rồi.” Liếc mắt nhìn lướt qua sa bàn ở phía sau nàng, chỉ thấy trên đó là một vùng bồn địa đồi núi, cả dãy núi lân cận đều nhấp nhô cao thấp. Trong đó, có hai cây cờ xí nhỏ màu xanh lá cắm trên trên đỉnh của hai ngọn núi, nói theo quy tắc sa bàn, thì là nơi đó có quân đội.