Chương 1360 Thượng sĩ Ryan Doo
Mà bốn năm đỉnh núi đằng trước lại để hai loại quân cờ màu đỏ và màu đen.
Hiển nhiên, màu đỏ đại diện cho quân địch, còn màu đen đại diện cho khu vực chưa biết.
Cảm giác được ánh mắt của Đỗ Địch An có thay đổi, Pareena khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Thế nào, ngươi xem hiểu nó sao?” Giọng nói có hơi lạnh lùng lại chứa một chút bất mãn, suy cho cùng, sa bàn này là bố cục của chiến trường ở tiền phương, là quân tình, đây không phải là thứ mà một tên lính trinh sát có thể tiếp xúc. Nếu không phải vừa rồi Đỗ Địch An đã gây ấn tượng tốt với nàng, nàng đã bảo hắn xéo đi ngay.
“Có hiểu sơ sơ thôi.” Đỗ Địch An khiêm tốn nói, rồi lại không muốn để nàng thật sự cho là mình đang khiêm tốn, vừa dứt lời liền nói tiếp ngay: “Nếu là ta..., ta sẽ chọn tấn công từ đường thủy.”
“Đường thủy? “ Pareena không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt càng lạnh hơn, ấn tượng tốt mà trước đó Đỗ Địch An để lại cho nàng, vào giờ khắc này đều bị xóa sạch hết, “Ngươi có thể ra ngoài.”
Nói xong, nàng xoay người, không hề nhìn Đỗ Địch An thêm một lần nào nữa.
Tấn công từ đường thủy? Ý tưởng này đúng là có chút mới lạ, làm người ta ngạc nhiên, nếu như là một tham mưu có hiểu biết về quân sự đề xuất nó, thì còn có thể khơi gợi sự tò mò ở nàng, nàng sẽ xin lắng tai nghe. Nhưng một tên lính trinh sát lại nói ra một điều khác thường như vậy, thì nàng không hề có chút hứng thú nào để nghe tiếp. Đường thủy ở chỗ này cũng chính là đường chết! Muốn đi bằng đường thủy, thì trước tiên phải lùng giết ma vật trong nước, chỉ mỗi điều này thôi, đã hao tổn rất nhiều binh lính rồi, hơn nữa còn không có lợi.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, không nghĩ tới nữ nhân này lại thiếu kiên nhẫn như thế, hoặc là nói, thân phận của mình hoàn toàn không thể làm nàng cư xử với mình một cách kiên nhẫn, hắn chỉ có thể nói thật nhanh và ngắn gọn ý tưởng của mình, “Tấn công từ đường thủy nhìn qua thì có vẻ phải chịu tổn thất nhiều binh lính, hơn nữa trong quá trình tiến công, rất có thể sẽ khiến kẻ địch chú ý tới, bị vây lại ở trong nước như đánh chó mù đường, nhưng nếu nhìn từ mặt khác thì cũng có chỗ tốt!”
Pareena không ngờ tới mình đã bảo Đỗ Địch An lui ra, hắn lại còn dám mở miệng, nàng vừa muốn nổi giận, nghe xong câu nói kế tiếp của Đỗ Địch An, thì không khỏi nhướn mày, không nói được gì, lời vừa rồi của Đỗ Địch An nói rất đúng, nói ra hết mọi nhược điểm của việc tấn công từ đường thủy, bởi vậy có thể thấy rằng đây không phải là ý tưởng tùy tiện đề xuất ra, nhất là câu nói sau cùng, đã thành công khơi gợi lòng hiếu kỳ của nàng.
“Chỗ tốt gì? “ Pareena nhẫn nại cau mày hỏi.
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: “Kẻ địch sẽ không ngờ tới chúng ta sẽ tấn công từ trong nước, ta nói tấn công từ đường thủy, cũng không nói dẫn quân tiến công từ trong nước, mà là từ dưới nước!”
“Dưới nước? “ Pareena ngẩn ra, bỗng nhiên giống như có thứ gì đó bị nổ tung trong đầu, nàng đột nhiên hiểu ra, mắt lộ ra vẻ kích động, chỉ riêng câu gợi ý này của Đỗ Địch An, nàng đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp, hơn nữa trong nháy mắt đã cảm thấy, điểm chết này vô cùng khả thi!
Đỗ Địch An nhìn sắc mặt bất định của Pareena, lúc này không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đứng ở đằng sau.
Sau chừng mười phút đồng hồ, Pareena giống như đột nhiên thức tỉnh, đi tới trước sa bàn, chăm chú nhìn mấy lần, ánh mắt càng ngày càng bừng sáng, vỗ tay nói: “Ý kiến hay!”
Đỗ Địch An thừa dịp nàng đang vui mừng, lập tức lên tiếng nhắc nhở nàng sự tồn tại của mình, “Chúc mừng lữ trưởng!”
Pareena kịp thời phản ứng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười không kiêu ngạo không siểm nịnh của Đỗ Địch An, đột nhiên cảm giác tên lính trinh sát này có chút thuận mắt vừa lòng, nàng khẽ mỉm cười, nói: “Phương pháp của người rất hay, có tính khả thi cao, ngươi tên là gì?”
Đỗ Địch An thầm thở phào nhẹ nhõm, “Ta gọi Ryan Đỗ.” Ryan ban đầu là họ trong gia tộc Ryan của Sylvia.
“Ryan Doo.” Pareena lặp lại, gật đầu nói: “Được, từ nay về sau, ngươi hãy đi theo ta, thế nào hả?”
Đỗ Địch An mừng rỡ nói, “Cảm ơn lữ trưởng!”
Pareena khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, bèn nói: “Ta sẽ phái đội điều tra đi ngay, quan sát tình hình, nhất định sẽ cho các bằng hữu của ngươi được chết nhắm mắt!”
Sắc mặt của Đỗ Địch An bỗng trang nghiêm, ánh mắt lộ ra vài phần cảm động, khẽ cắn răng, nghiêm túc nói: “Cảm ơn lữ trưởng!” Nói câu này vô cùng trịnh trọng, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Pareena rất hài lòng với lời cảm ơn của Đỗ Địch An, giơ tay cầm lục lạc trên bàn lên, nhẹ nhàng đung đưa.
Một người quân sĩ chờ ở ngoài lều đi vào.
“Dẫn hắn đi đổi quần áo trên người, cho hắn một bộ quân trang của thượng sĩ.” Pareena căn dặn tên quân sĩ này xong, nghiêng đầu nói với Đỗ Địch An: “Ngươi không có chiến công, ta chỉ có thể cho ngươi quân hàm thượng sĩ là cao nhất, đợi trận chiến dịch này kết thúc, nếu giành được thắng lợi, trên bảng công lao sẽ có tên của ngươi, đến lúc đó ta sẽ xin với bên trên, đề bạt ngươi đi theo ta làm việc.
Đỗ Địch An cảm động nói: “Đa tạ lữ trưởng!” Câu này đã nói đến lần thứ ba rồi, nhưng nói ngữ cảnh lại khác nhau.
Pareena khẽ mỉm cười, phất tay để quân sĩ dẫn Đỗ Địch An lui xuống trước.