← Quay lại trang sách

Chương 1361 Hòa Nhập

Tên quân sĩ này nhìn Đỗ Địch An một cái, sắc mặt cổ quái, không ngờ một tên lính trinh sát trong thành, mới chớp mắt đã nhảy vọt lên thành thượng sĩ, cấp bậc cao hơn hắn.

Sau khi ra khỏi lều, Đỗ Địch An được quân sĩ hướng dẫn đi nhận quân phục, đợi làm thủ tục đăng ký thân phận thượng sĩ. Hắn biết, bản thân trước mắt đã bắt đầu bén rễ ở thành Chiến Thần này rồi, có thể tự mình tham dự vào cuộc kháng chiến của thành Chiến Thần, hơn nữa lần này không phải làm bia đỡ đạn, nếu không có tình huống gì đặc biệt nguy cấp, chắc sẽ không tự mình ra trận, điều này cũng tiện cho hắn quan sát bộ tộc Cự Ma ở ngoài biên giới.

Suy cho cùng, không thăm dò tình hình gì cả mà liều lĩnh lẻn vào thế giới Cự Ma là quá thiếu thận trọng.

“Nơi này là doanh địa của đội trưởng Moss, nơi này là doanh địa của đại đội trưởng Jandro...” sau khi làm xong việc đăng ký thân phận, quân sĩ này dẫn Đỗ Địch An đi một vòng trong doanh địa của lữ trưởng Pareena, giới thiệu trụ sở và địa bàn những người tai to mặt lớn cho Đỗ Địch An, để tránh Đỗ Địch An sơ suất đi vào nhầm chỗ, gây ra chuyện thị phi. Đến cuối cùng, quân sĩ này dẫn Đỗ Địch An đi tới trước một đám lều trại nằm sát rìa của thành Chiến Thần, nói: “Nơi này là trung đội của trung đội trưởng Buffett, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, nếu lữ trưởng chưa nói phân công ngươi làm thuộc hạ của trung đội trưởng nào, thì chứng minh là muốn phân cho trung đội trưởng Buffett rồi.”

Hắn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đỗ Địch An, nên giải thích: “Trung đội trưởng Buffett là người thân tín của lữ trưởng, cũng là lực lượng quân đội trực thuộc của nàng, đừng thấy trung đội trưởng Buffett chỉ mang chức vị trung đội trưởng, thật ra địa vị còn cao hơn những đại đội trưởng khác, có thể nói tám đại đoàn trưởng nhìn thấy hắn, cũng sẽ cư xử khách sáo, cho nên, ngươi cũng không được lỗ mãng, phải biểu hiện cho tốt, dựa vào cấp bậc hiện giờ của ngươi, nếu như biểu hiện tốt, có thể sẽ nhanh chóng trở thành phó trung đội trưởng của nơi này.”

Đỗ Địch An thấy hắn nói rất nghiêm túc, vẻ cảm kích lộ rõ trên mặt, “Cảm ơn ngươi đã cho ta biết, xin hỏi ngươi tên gì?”

Quân sĩ cười ha ha, “Ta tên là Lune, nói nhiều như vậy, cũng là chúc ngươi đó, sau này ngươi thăng chức rồi, thì đừng có mà quên anh em nhé.”

“Không có đâu, nhờ lời may mắn của ngươi vậy.” Đỗ Địch An vội vàng nói, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn tâm lý của một người không có địa vị mới vào Tường Lớn.

Đi vào doanh địa được vây quanh bởi lều bạt, Đỗ Địch An và Lune mau chóng nhìn thấy ở giữa một chỗ đất trống, có mấy bóng dáng vạm vỡ ngồi tán gẫu ở bên trong, ở giữa có hai tên đô con chơi đấu vật tay trên một cái bàn bằng kim loại, đang đấu rất hăng say, sắc mặt của hai người đều đỏ bừng, gân xanh nổi gồ trên trán, dùng hết sức lực để đấu.

Bốp!

Một người trong số đó không chịu được nữa, mu bàn tay bị vật mạnh xuống kêu một tiếng bốp.

“Ha ha, nhanh lên chút nào, đưa tiền mau!” người đấu thắng cười to nói.

Tên đô con đấu thua sắc mặt có hơi u ám, vừa buồn bực lấy tiền ra, bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Địch An và Lune đi tới bên cạnh mình, liền lớn tiếng quát lên: “Các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?”

Tên đô con đấu thắng cũng quay đầu nhìn qua, hình như nhận ra Lune, ánh mắt chuyển từ nhìn Lune rồi lướt qua nhìn Đỗ Địch An đứng bên cạnh, rồi lại quay đầu đi, cười nói với tên đô con đấu thua: “Thôi đi, bọn hắn có liên quan gì tới ngươi, móc tiền ra mau!”

Khóe miệng của tên đô con khẽ giật giật, miễn cưỡng móc trong túi ra mấy đồng tiền vàng ném cho hắn.

Tên đô con đấu thắng cười ha hả rồi cất tiền vàng đi, quay đầu nhìn Lune đi tới gần, cười nói: “Tìm đến trung đội trưởng Buffett à, vị này là ai?”

“Người mới tới được phân đến chỗ của các ngươi.” Lune cười ha hả mà nói: “Vừa mới thắng được tiền, buổi tối đãi khách nha!”

“Thôi đi, ta được một chút tiền đó là vui lắm rồi, muốn đãi khách thì cũng là đại phú hào như ngươi đi mà đãi.” Tên đô con cười cười, rồi nghiêng đầu nhìn từ trên xuống dưới Đỗ Địch An, cười nói: “Xin chào, ta tên là Cổ Lực, ngươi tên gì?”

“Ryan Doo, xin được chiếu cố nhiều cho.” Đỗ Địch An mỉm cười nói.

Cổ Lực khẽ gật đầu, chợt nháy mắt một cái, nói: “Có hứng tới chơi hai ván không?”

Lune tức giận nói: “Người ta vừa mới tới, ngươi đã muốn bắt nạt người ta, thích chơi như vậy, sao không tìm trung đội trưởng Buffett mà chơi?”

“Ai dám chơi quái vật chứ…” Cổ Lực khẽ lầm bầm một câu, sau đó nhún vai nói: “Thoải mái chơi đùa một chút, sao lại nói là bắt nạt người ta được chứ, ta có thể không vật được hắn đó.”

“Vật được ngươi.” Lune không nhịn được trợn trắng mắt, “Ai mà không biết ma ngân của người là loại sức mạnh, sao ngươi không thi nhảy xa hay gì đó với người ta đi.”

“Không có gì đâu, ta chơi với hắn một chút.” Đỗ Địch An lên tiếng, Lune có lòng tốt muốn nói đỡ cho hắn, hắn cũng không muốn hắn giúp đỡ mình quá nhiều, khiến vị Cổ Lực này không vui.

“Được, gan dạ đó!” Cổ Lực cười ha ha, giơ lên ngón tay cái với Đỗ Địch An, “Một ván năm đồng tiền vàng, thế nào hả, người anh em.”

“Không thành vấn đề.” Đỗ Địch An gật đầu.

Lune thấy Đỗ Địch An đã đồng ý, cũng không thể khuyên nữa, chỉ tỏ vẻ cam chịu.