Chương 1362 Hòa Nhập (2)
Tên đô con đấu thua hồi nãy lúc này cũng đi tới, liếc mắt đánh giá toàn bộ vóc người của Đỗ Địch An, lắc đầu nói: “Thằng nhóc này xui rồi, lại lời cho tên ngu khỏe như trâu này rồi.”
Xét về hình thể, Đỗ Địch An có vóc dáng cân xứng, ngực cũng có đường nét cơ ngực và cơ bụng, nhưng so với tên đô con cơ bắp vạm vỡ như Cổ Lực, lập tức lộ ra vẻ gầy yếu ngay, vừa nhìn thì biết không phải là ma ngân loại sức mạnh.
“!” Cổ Lực lấy ra năm đồng tiền vàng đặt trên cái bàn kim loại, chìa cánh tay ra.
Đỗ Địch An cũng chìa cánh tay ra, nắm tay với hắn.
Tên đô con đấu thua ở bên cạnh dùng khóa sắt trên bàn quấn chặt lấy bàn tay và cổ tay của hai người, để tránh lúc vật tay bị tháo lỏng.
“Tiền vàng của ngươi đâu? “ Cổ Lực thấy Đỗ Địch An hình như không định lấy tiền ra, hơi chau mày.
Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, “Không sao, ta sẽ thắng.”
Cổ Lực ngạc nhiên, ngay sau đó liền cười phá lên ha hả.
Lune và tên to con ở bên cạnh cười mấy tiếng, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại tự tin như vậy.
“Thôi được, dù sao ngươi cũng là người ở chỗ này, ta không sợ ngươi quỵt nợ.” Cổ Lực cũng không còn khăng khăng bắt Đỗ Địch An lấy tiền ra, năm đồng vàng thôi mà, xét theo bổng lộc Đỗ Địch An nhận được sau khi gia nhập vào chỗ bọn họ mà nói, chỉ là vài đồng lẻ.
“Giúp ta hô bắt đầu đi.” Cổ Lực nói.
Tên đô con cầm chặt nắm tay của hai người, chợt hô lên bắt đầu.
Bốp!
Bàn kim loại khẽ chấn động, mu bàn tay của Cổ Lực đã bị đè trên bàn.
Ngay lập tức Lune và tên đô con đều mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Người có cùng vẻ mặt bối rối và kinh ngạc còn có Cổ Lực, hắn cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, sao còn chưa có dùng sức, đã bị vật xuống rồi?
“Cảm ơn.” Đỗ Địch An cười híp mắt với tay cầm lấy năm đồng vàng để trước mặt Cổ Lực.
Cổ Lực lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Không được, không tính, ván này...”
“Sao lại không tính là? “ lời còn chưa nói hết, tên đô con ở bên cạnh đang xem trận đấu cũng kịp phản ứng lại, tức tốc cắt lời của hắn, “Nếu ván này mà không tính, ván trước của ta cũng không tính!”
Cổ Lực hơi lúng túng không biết nói gì, nhưng cũng biết bản thân đuối lý, hắn hơi buồn bực, “Được rồi, là ta chủ quan, đấu một ván nữa.”
“Một ván là đủ rồi.” Lune tức khắc khuyên giải.
Cổ Lực hơi do dự, nếu như tiếp tục nằng nặc yêu cầu, thì cảm thấy có chút quá đáng, cũng tỏ vẻ bản thân là người bụng dạ hẹp hòi, hắn vốn chỉ định chơi cho vui, cũng không có ác ý bắt nạt Đỗ Địch An, hắn vẫn không ngu đến mức không dưng làm mích lòng người khác.
“Không sao, chơi một chút thôi, cứ thoải mái là được.” Đỗ Địch An cười nói.
Cổ Lực thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói: “Đỗ huynh đệ nói rất đúng, vẫn là Đỗ huynh đệ rộng rãi, có điều lần này ta sẽ không chủ quan nữa đâu.”
Đỗ Địch An cười cười.
Đấu vật tay lại bắt đầu.
Khi tiếng hô của tên đô con vừa vang lên, một tiếng bốp, mu bàn tay của Cổ Lực lại bị đè trên bàn kim loại một lần nữa, hắn hơi sững người, ngay sau đó trên khuôn mặt thô kệch khẽ đỏ bừng lên, chủ quan liên tiếp hai lần, hắn thật sự khó nói nên lời.
Lune và tên đo con thấy thế, không hề khách sáo mà cười lên ha hả.
“Ván này, Đỗ huynh đệ, ta vẫn chưa chuẩn bị xong...” Cổ Lực hơi lúng túng nói.
Đỗ Địch An cười ha hả mà nói: “Vậy thì lại lần nữa, có điều, phải đưa tiền trước.”
Cổ Lực thở phào nhẹ nhõm, lấy ra mười đồng tiền vàng trong túi tiền, đưa năm đồng cho Đỗ Địch An, lại thả năm đồng trên bàn, “Thắng ván này nữa thì năm đồng này cũng cho ngươi.”
“Được.” Đỗ Địch An đồng ý.
Cổ Lực có hơi khó thở, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, khi tên đô con chuẩn bị hô bắt đầu, bàn tay của hắn hơi phồng lên, âm thầm dùng sức, khi hai chữ “Bắt đầu “ vang lên, cánh tay của hắn tức thì dùng sức, cơ bắp của cánh tay nổi gồ lên.
Hắn mừng thầm trong lòng, cuối cùng đã dùng sức được rồi.
Bốp!
Trong lòng vừa mới vui mừng, mu bàn tay chợt đập xuống cái bàn kim loại, Cổ Lực hơi há mồm, ánh mắt có phần dại đi.
“Ha ha ha...” tên đô con ở bên cạnh cười vô cùng khoa trương, một tay vịn cái bàn kim loại thai một tay ôm bụng cười.
Lune khẽ ồ lên một tiếng trong lòng, nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, phát hiện chuyện không có đơn giản như vậy.
Đỗ Địch An cười ha hả mà lấy năm đồng tiền vàng trước mặt của Cổ Lực, sau đó gộp với mười đồng tiền vàng trước mặt cùng đẩy về hết cho hắn, “Ta vẫn chưa quá quen thuộc với chỗ này, nếu tối nay Cổ Lực huynh đệ có rảnh rỗi, mời ta đi ăn một bữa cơm thì thế nào, tiền cho bữa cơm này đưa trước cho ngươi đó.”
Cổ Lực lấy lại tinh thần, vừa lúng túng vừa nghi ngờ, có điều thấy cử chỉ đầy thiện ý của Đỗ Địch An, nên vẫn đón nhận, cười gượng nói: “Coi như là ta thua, ma ngân của Đỗ huynh đệ hẳn là loại nhanh nhẹn nhỉ, quá là nhanh luôn!”
Đỗ Địch An cười ha hả một tiếng, cũng không phủ nhận, cho đối phương một cái bậc thang để đi xuống.
“Đi, ta dẫn ngươi đi gặp trung đội trưởng.” Cổ Lực cầm lên tiền vàng, vỗ bả vai của Đỗ Địch An, thái độ hết sức thân mật.